• 601

Chương 141: Sư phụ


Tôi ngủ được một giấc trên máy bay, trong lúc ngủ cứ cảm giác bên cạnh có người ngồi, tôi còn tưởng là mình bị bóng đè.

Nhưng lúc mở mắt 8ra thì có người thật.

Người đó trông rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng cái não cá vàng của tôi nghĩ mãi vẫn không nhớ ra. 3

Sợ cũng phải tới! Lúc đi quả thực con cũng hơi sợ, nhưng tới rồi thấy có người trong thôn ra ngoài đi dạo một lúc, lúc hết người cũng hơn mười giờ, con buồn ngủ nên mới gà gật một lát, thời gian trôi rất nhanh.

Người đàn ông nghe xong hài lòng gật đầu, còn bật cười thành tiếng nữa.

Được lắm, coi như qua cửa, đi nào, tới nhà ta uống trà bái sư rồi nói tiếp.
Người đàn ông xoay người dẫn đường, tôi đi theo phía sau ông ấy.
Sau khi nghỉ ngơi vài tiếng, tôi đến Mã Gia Câu sớm vài giờ.
Mã Gia Câu cũng tương đối dễ tìm, chỉ hơi xa một chút, bắt xe chạy mất ba tiếng đồng hồ mới tới nơi, sợ rằng buổi tối không có xe nên tôi đã tranh thủ đi lúc trời còn sáng.
Tới nơi thì trời cũng tối, tôi đeo balo lên tiến vào Mã Gia Câu.

Tiếng khóc của người phụ nữ rõ ràng không có hơi người, trông thấy con lại trốn đi, chân của cô ấy bẹt, lúc chạy căn bản không nhìn đường mà không hề sợ vấp, không phải quỷ thì là gì?


Không tò mò tại sao lại không có âm khí à?
Nghe sư phụ hỏi, tôi mới ngẫm nghĩ một lúc.

Đúng là cô ấy không có âm khí, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, có lẽ cô ấy không đơn thuần là quỷ, là hồn thì đúng hơn.

Tôi ỉu xìu, người này không trêu mình đấy chứ?
Giống như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, đổi phương quay sang nói:
Sau khi trở về, con hãy tới Mã Gia Câu tìm ta, nhớ là đêm nay, giờ Tý.

Nếu đã tới tìm con thì chỉ bằng người cùng con về nhà, càng tiện truyền thụ cho con hơn.
Tôi nóng lòng muốn học được cách để cứu Quý Mạt Dương, bèn nói.
Nhưng ông ấy không đáp lại, tôi lại hỏi thêm tên, ông ấy cũng không trả lời.
Tôi bước tới xem, trên bia mộ kia viết dòng chữ Chồng quả cổ Mã Vũ.
Khóc lóc một lúc, người phụ nữ quay đầu lại nhìn thấy tôi, giật mình thét lên
ối mẹ ơi
, rồi trốn sang một bên.

Cô là người hay ma?
Người phụ nữ chỉ vào tôi hét lớn, sợ tới mức run bần bật.
Lòng vòng một lúc, không đi ra được, tôi đành ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ, vừa khóc vừa than mệnh mình thật khổ.
Tôi đứng dậy lần tìm theo tiếng khóc, trông thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng đang ngồi trước mộ đốt giấy, vừa đốt vừa than khóc.

Sư phụ!


Ừm... hai thứ vừa thấy lúc nãy, cái nào là người, cái nào là quỷ?
Sư phụ cất tiếng hỏi, tôi nhìn theo hướng người đàn ông vừa bỏ đi.

Đều không phải là người!
đồ? Nói ta nghe xem nào?

Đối phương không chịu nói, tôi chỉ đành chờ máy bay hạ cánh rồi tính.
Nào ngờ máy bay vừa hạ cánh thì ông ấy đã biến mất, tôi đứng dậy gọi tiếp viên hàng không tới hỏi thăm, xem họ có nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh tôi hay không, ai ngờ tiếp viên lại cười nói:
Làm gì có ai ở đó, chúng tôi ở bên này, còn bên đó chỉ có một mình cô thôi.

Tôi kinh ngạc, chẳng lẽ là quy?

...
Không biết là ai đang dọa ai nữa!
Thấy tôi không nói gì, người đàn ông vội vàng đốt nốt mấy tờ giấy trong tay, sau đó đứng dậy nghênh ngang bỏ đi!
Ông ta đi rồi tôi mới tới xem ngôi mộ, lúc đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy phía sau có tiếng người đi tới, tôi quay lại nhìn thì thấy sư phụ.
Đối phương thấy tôi cứ nhìn mình thì cũng nhìn lại, còn cười với tôi nữa.
Tôi không để ý, quay đầu dựa vào ghế tiếp tục nghỉ ngơ9i.
Không ngờ ông ấy lại bắt chuyện trước, nói muốn nhận tôi làm đồ đệ, bấy giờ tôi mới quay sang nhìn thật kỹ. Trông đối phương cũng khô6ng già lắm, tầm khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi. Ông ta mặc một bộ đồ kiểu thời Đường, tay cầm gậy ba-toong, túi áo ngực5 còn treo một chiếc đồng hồ quả quýt.

Vậy ông có yêu cầu gì?
Tôi không tin có người lại vô duyên vô cớ giúp mình. Đối phương mỉm cười nhìn tôi nói:
Nhóc con, cô gọi tôi một tiếng sư phụ, đời này tôi sống không còn gì hối tiếc rồi!


Sư phụ!
Tôi gọi ngay tắp lự khiến đối phương sững lại mất một lúc, sau đó cười to ha hả, tiếng cười sảng khoái tựa như sông lớn thét gào trước bầu trời xanh quang đãng.
Khi tràng cười kết thúc, ông ấy mới ừ một tiếng nói:
Ngoan!

Mã Gia Câu là một thôn không lớn lắm, ước chừng khoảng vài trăm hộ.
Vào trong thôn rồi, tôi cũng chưa biết phải đi đâu nên đứng ở cổng thôn chờ.
Trước cổng thôn Mã Gia có lầu đá, sau khi vào trong có chòi nghỉ mát, tôi ngồi chờ tại chòi. Lúc mới đầu còn có một vài người dân trong thôn tản bộ qua lại, mấy đứa trẻ chạy tới chơi đùa, đến khi trời tối hẳn thì chẳng còn ai nữa. Mười giờ hơn, trong thôn không còn cả tiếng chó mèo. Tôi buồn ngủ không chịu nổi nên lại bắt đầu ngủ gật.

Ừm, có tiến bộ, nhớ đó, không phải tất cả quý đều có âm khí, một số không có, hồn cũng chia ra làm nhiều loại, quỷ cũng như vậy. Hồn phách có linh thể, con có thể nhìn thấy cô ta, chưa chắc đã có thể nhận ra cô ta là quỷ, nhưng nếu tiếp xúc, ngày tháng lâu dài thì có thể cảm nhận được, khi đó chỉ cần trong vòng một trăm mét là biết được đó là thứ gì. Còn về phần quỷ, quá yếu thì không dễ nhận biết, có thể là hồn phách, linh thể, cũng có thể là ý niệm cuối cùng, trong các loại hồn phách, ý niệm là khó phân biệt nhất.


Giây phút trước khi chết, chấp niệm sẽ thôi thúc hóa thành ý niệm, có vài người rõ ràng chết rồi, hồn phách trở lại bên cạnh người thân, xuất hiện như thường ngày, còn có thể dặn dò những việc sau cuối, đó chính là ý niệm, có liên quan đến hồn phách nhưng lại không phải là linh hồn đơn thuần. Hồn phách cũng có thể nhưng nó không thể biến mất trong nháy mắt, còn ý niệm chính là khi người ta nhắm mắt lại thôi thúc xuất ra, nó xuất hiện trong nháy mắt khi người đó chết, có thể biến mất trong nháy mắt!


Vâng.

Sư phụ hỏi tiếp:
Còn người đàn ông kia thì sao?


Ngọn lửa lạnh lẽo!
Quỷ sợ lửa, ngọn lửa vừa nãy tôi đã thử đụng vào, thế mà lại lạnh.
Sư phụ gật đầu:
Ừm, còn gì nữa.

Anh ta không có bóng, lúc đến có ánh lửa nhưng xung quanh anh ta lại đen sì, không có gì hết.

Đang ngủ thì chợt nghe có tiếng người nói:
Khá lắm, nhóc con không biết sợ này, nửa đêm nửa hôm còn dám ngủ ở đây, không sợ gió độc thổi bay con đi hả?

Tôi mơ hồ mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là người đàn ông kia, ông ấy chống gậy batoong đứng trước mặt nhìn tôi, không khác so với lúc gặp trên máy bay chút nào!
Tôi đứng dậy gọi:
Sư phụ!

Cũng có chút can đảm đấy, một mình đơn thương độc mã chạy tới đây, lại còn đêm hôm thế này, không sợ hả?


Tôi bị lạc đường, làm sao để ra khỏi khu rừng này?
Người phụ nữ không trả lời, vội vàng dập lửa rồi quay người bỏ chạy.
Chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tôi nhìn đám lửa trên mặt đất, sợ cháy rừng nên giẫm thêm vài phát rồi mới rời đi. Không ra khỏi rừng được, tôi lại đi thêm một vòng, thế nhưng lại trông thấy một ngôi mộ, trên mộ viết: Vợ quá cố Lâm Tuyết.
Một người đàn ông đang vừa đốt giấy vừa khóc, nói cuộc sống thật tàn nhẫn, cô ấy chết sớm như vậy. Tôi vừa đứng lại, người đàn ông đã phát hiện ra tôi, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt nhìn tôi có vẻ kỳ lạ. Người nọ tìm kiếm xung quanh, nhìn ngó một hồi cuối cùng cẩn thận quan sát tôi rồi mới hỏi:
Cô là ai? Nửa đêm không về nhà, chạy tới đây hù dọa người khác à?

Nhưng thể thì sao tôi lại không nhận ra?
Lúc nói chuyện với ông ấy, tôi cũng không cảm thấy lạnh!
Tiếp viên hỏi tôi làm sao, tôi đành phải xuống máy bay trước đã.
Nhìn cách ăn mặc này, tôi có phần khó hiểu, dường như đây không phải người của thế kỷ này, mà ông ấy nhìn tôi rất nhã nhặn, cười lên cũng có vài phần thân thiết.
Tôi cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra người nọ là ai.

Xin hỏi chúng ta đã từng gặp nhau chưa?
Tôi lên tiếng hỏi.
Hồi lâu sau Quý Mạt Dương mới lên tiếng:
Kết hôn hay không cũng không liên quan đến em, đây là chuyện của anh.


Vậy mấy hôm nữa anh hãy về, em cũng muốn nghỉ ngơi ít hôm
Cảm giác cuộc nói chuyện lúc này rất nặng nề, giống như có tảng đá đè nặng trong lòng tôi, muốn thoải mái một chút mà không thở nổi!

Hai hôm nữa anh sẽ về!
Quý Mạt Dương cúp máy, tôi muốn gọi lại cho anh ấy nhưng nghĩ anh ấy cũng chẳng nghe lời mình đầu nên thôi không gọi nữa.
Đối phương quay mặt đi cầm lấy ba-toong:
Muốn tôi giúp cô cũng được thôi, làm đệ tử của tôi, bởi tôi làm thầy, tôi sẽ dạy cô cách phá giải số đoản mệnh cho anh trai!

Tôi nhất thời động lòng, mặc kệ ông ấy là ai, tôi chỉ muốn Quý Mạt Dương được sống.
Đi theo nhóm Huyền Quân, không ai giúp tôi hết, tôi phải tự lực cánh sinh thôi.
Ông ấy cười đáp:
Báo gặp rồi thì có gặp rồi, mà chưa gặp thì cũng đúng là chưa gặp.

Trong lúc tôi im lặng, ông ấy lại nói tiếp:
Năng lực hiện giờ của cô quá thấp, mặc dù hiện tại bên cạnh cô có không ít người hiểu biết, nhưng lại không có ai chỉ dạy cho cô. Anh trai cô không muốn cô vào nghề, chị dâu kia của cô lại không dám đưa đồ cho cô, sư phụ sư bà không dám thu nhận. Bên cạnh cô có hai thứ, chúng sẽ bám lấy cô, hơn nữa nhìn tướng cô, tuổi thọ của anh trai cô sắp tận rồi, nan giải lắm!


Sao tuổi thọ của anh trai tôi sắp hết được?
Nhắc đến Quý Mạt Dương, tôi lập tức căng thẳng.
Thôn này vốn cũng không rộng lắm, chẳng bao lâu đã đi tới đầu phía Tây thôn, nơi này còn cách các hộ dân khác trong thôn một đoạn nữa, đi lòng vòng một lúc, chúng tôi tiến vào trong rừng.
Khu rừng này coi như cũng không nhỏ, ít nhất cũng phải vài nghìn cây, cây cối không to lắm, chỉ bằng cẳng chân, nhưng rất cao, phải cao tầm sáu bảy mét. Đến trước khu rừng, người đàn ông quay qua hỏi tôi:
Con có sợ không? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó!

Không hối hận!
Người đàn ông nhìn tôi một lúc rồi xoay người đi vào rừng, tôi theo sát ngay sau, thế mà vừa bước vào rừng đã không thấy ông ấy đâu nữa.
Tôi tìm kiếm khắp nơi, không còn đường quay lại nữa rồi.

Cùng không tệ lắm, được rồi, đi thôi!
Sư phụ quay người đi về phía trước, tôi không đi theo ông ấy, đi được vài bước ông ấy quay lại nhìn tôi.

Sao con không đi?


Ông không phải sư phụ tôi.
Đổi phương kinh ngạc giây lát, rồi biến mất ngay trước mắt.
Sao con nhìn ra được?
Sư phụ ở bên cạnh đi tới hỏi tôi, ông ấy biến thành hình dáng người đàn ông đốt giấy vừa nãy.
Vừa về tới nhà, Quý Mạt Dương đã gọi điện tới hỏi tôi đi đâu, tôi nói với anh ấy là mình về nhà.
Thế là Quý Mạt Dương
sạc
cho tôi một trận qua điện thoại, mắng đủ rồi mới hỏi có chuyện gì, bấy giờ tôi mới nói:
Hai người kết hôn đi, anh ở bên đấy không cần phải về đây, em ở bên này yên tâm làm việc, sau này không gây chuyện nữa.

Trong điện thoại im lặng một lúc,
Tôi thở dài:
Người biển hình cũng nhanh thật đấy!



Con chắc chắn ta không phải người đốt giấy kia à?
Sư phụ chau mày hỏi tôi.


Ánh mắt hai người không giống nhau, con có thể nhận ra được.


Sư phụ cười ha hả, ông ấy biển lại hình dáng ban đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.