• 1,002

Chương 148: Tiêu diệt a hoa


Tôi đi về phía cô ấy, hỏi Huyền Quân đi về hướng nào, La Quán Trinh khó hiểu hỏi ngược lại:
Sư thúc vẫn ở trong biệt thự suốt mà, tôi có thấy sự8 thúc đi ra ngoài đầu.


Tôi quay đầu lại nhìn Quý Mạt Dương:
Anh thấy Huyền Quân đi ra đúng không?

Nhưng rốt cuộc anh ấy cũng không nên nổi tò mò, hỏi tôi:
Mà làm sao em phát hiện ra A Hoa lừa mình?


Mộ của A Hoa nằm ở trên núi Thu Tức, lúc ấy cô ta nói với em ngôi mộ đó đã tồn tại mấy trăm năm. Theo tính toán của em thì đó là mộ từ đời Thanh, những đồ vật dưới mộ lại không giống thế, nhất là tảng đá

Vâng.

Tôi ngoan ngoãn đáp lời, Quý Mạt Dương tựa người vào sofa nhắm mắt lại. Anh ấy mặc một bộ đồ đen, áo sơ mi không cài hai cúc đầu, thoạt nhìn rất giống mấy Tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết, chỉ chờ kẻ thù tới cửa là sẽ lập tức tiễn họ lên thiên đường.
A Hoa bị tôi chọc điên sôi máu, xông tới muốn giết tôi.
Tôi giơ tay lên, nhanh chóng vẽ một lá bùa trên không, cô ta còn chưa kịp xông đến thì đã bị lá bùa nhốt lại.
Tôi nhìn La Quán Trinh, xác3 định lại lần nữa:
Cô không nhìn thấy sự thúc đi ra thật à?

Hỏi thừa, đương nhiên là thật rồi, tôi lừa cô làm gì?
La Quán Trinh bực mình, dù9 đang ở trước mặt Quý Mạt Dương nhưng cô ấy cũng không hề nhường nhịn tôi tí nào.
Tôi khó hiểu nhìn xung quanh một hồi, sau đó trở về bi6ệt thự mở camera lên xem, trong băng ghi hình, đúng là Huyền Quân có đi tới cửa, cũng có đẩy cửa ra, nhưng khi tôi đối chiếu với camera bên ngoà5i biệt thự thì phát hiện cửa biệt thự vẫn luôn trong trạng thái đóng.
Ban đầu thân thể A Hoa biến thành màu xanh lá, nhưng rất nhanh sau đó lại biến thành màu đen.
Cô ta nâng tay lên, nhìn áo choàng trên người, nở nụ cười quỷ dị, rồi lại ngước mắt nhìn tôi:
Đồ khốn, ngươi nói xem, ta đẹp hay là người đẹp?

A Hoa sợ tái mặt, kéo đám nữ quỷ sau lưng trảnh ra xa. Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đang nằm trên sofa cũng đột nhiên nhảy dựng lên, lộ ra khuôn mặt dữ tợn xấu xí.
Nhưng đám người A Hoa còn chưa kịp chạy trốn, sấm sét trên bầu trời đã nổ vang hai tiếng, bọn nữ quỷ bị đánh cho tan thành mây khói.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm cô ta, hắn là cũng không ngờ A Hoa sẽ làm như vậy.
Cả đám hét thảm một tiếng, sau đó hồn phách đều biến mất, chỉ còn sót lại mấy bộ quần áo đỏ tím nằm vương vãi trên mặt đất.
Bởi vì đuối lý rồi nên đương nhiên tôi không dám cãi lại, cũng chẳng hô hé gì thêm.
Quý Mạt Dương dặn tôi:
Không được đi ra ngoài, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ra, nhớ chưa?

La Quán Trinh nói:
Tôi tin tưởng sư thúc.
Tôi và Quý Mạt Dương đồng loạt nhìn qua La Quản Trinh, cô ấy giải thích:
Sư thúc có năng lực rất mạnh, chúng ta đều biết chuyện này, có lẽ sư thúc cũng biết dùng kỳ môn độn giáp.

Nhưng đây đâu phải kỳ môn độn giáp!
Quý Mạt Dương và La Quản Trinh đều ở cạnh tôi, ba người chúng tôi đều chứng kiến cảnh này.
Kỳ lạ thì đúng là rất kỳ lạ, nhưng chưa hẳn là không thể giải thích.
Quý Mạt Dương đứng dậy:
Mặc kệ có phải là kỳ môn độn giáp hay không, chuyện quan trọng hàng đầu bây giờ là phải bảo vệ Ly Thương. Cô canh chừng bên ngoài, tối canh chừng bên trong biệt thự, bảy tám ngày này không thể để cho nó bị thương được, cũng không thể để cho bất kỳ kẻ nào tìm ra nó.

La Quản Trinh gật đầu, xoay người đi ra bên ngoài biệt thự.
Sau khi La Quản Trinh đi rồi, Quý Mạt Dương mới xoay người nhìn tôi:
Mấy ngày nữa em ngoan ngoãn vào cho anh, cứ ở yên trong biệt thự, qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp.


Vâng.

Tôi ngồi xuống bên cạnh, cùng chờ với anh ấy, nhưng trong đầu cứ liên tục hiện lên câu nói kia của lão Mã,
tuổi thọ của Quý Mạt Dương không còn bao lâu nữa
.
Ngày đầu tiên không có chuyện gì xảy, ngày hôm sau cũng thế, cả ngày tôi chỉ có việc ngồi bên cạnh Quý Mạt Dương và đi ăn cơm.
Thấy tôi không nói gì, A Hoa tức giận trừng mắt:
Sao cô không nói hả? Không sợ tội giết hai người bọn họ à?

A Hoa giơ tay lên, muốn tóm lấy Quý Mạt Dương và La Quán Trinh, tôi cũng vung tay lên, dán hai chủ Ngũ Lôi lên người La Quán Trinh và Quý Mạt Dương.
Mãi cho đến ngày thứ ba, trong lúc đang đứng ở tầng hai nhìn về chỗ của quan tài đồng xanh ở sân sau, tôi chợt nghe thấy tiếng Quý Mạt Dương gọi mình. Tôi quay đầu lại nhìn, định bụng đi ra ngoài xem thế nào. Nhưng trong lúc quay đầu lại phát hiện, ở vị trí của quan tài đồng xanh bất ngờ xuất hiện một cái quan tài đồng xanh thật. Tôi sửng sốt, vội mở cửa sổ ra nhìn, nhưng lúc này lại không có bóng dáng của chiếc quan tài nào cả, không biết có phải là do lúc nãy tôi bị hoa mắt hay không nữa. Tôi xoay người đi xuống lầu, tầng dưới của biệt thự trống không, vừa nhìn là biết chắc chắn xảy ra chuyện rồi.
Tôi từ trên lầu đi xuống, thấy có hai người đang nằm trên sofa ở tầng trệt, một người là Quý Mạt Dương, người còn lại là La Quản Trinh, sắc mặt cả hai đều tái nhợt, trên người còn có máu.
chỗ cô ta, rõ ràng là đồ của thời hiện đại. Tuy làm giả cũng khá nhưng chung quy vẫn chẳng ra ngô khoai gì cả, rõ ràng là về sau mới được bỏ thêm vào. Nhất là khi đó bọn Châu Thần cũng nói trước giờ bọn họ không hề biết là trên núi còn có nữ quỷ, cho nên em suy đoán, có khả năng A Hoa đang nói dối. Nhưng em không rõ tại sao A Hoa lại nói dối nên cũng không nghĩ nhiều, mãi đến khi A Hoa nói muốn em chuộc thân cho cô ta thì em lập tức phát hiện có khả năng cô ta muốn hại em. Nhưng em có từng nghe nói qua về quỷ nộ và quỷ lâu, muốn đi xem thử, cho nên cứ thế mà đi thôi.

Quý Mạt Dương nghe tôi nói xong thiếu điều tức điên, anh ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm tối, cuối cùng thốt ra một câu:
Anh nghĩ kiếp trước chắc chắn em là một con heo, cho nên kiếp này mới giữ lại cái bộ óc heo này đấy!

A Hoa cuống cuồng:
Đồ khốn, đây là cái quái gì hả?


Đây là chủ Diệt Hồn, chuyên dành để tiêu diệt cô đấy. Nếu cô đã rắp tâm hại người, lại không chịu sửa đổi, vậy tôi cũng chỉ còn cách tiêu diệt cô thôi!

A Hoa dẫn theo ba con nữ quỷ xuất hiện ở trước mặt tôi, vừa thấy tôi, cô ta nở nụ cười quỷ dị.

Không ngờ cô vẫn còn sống cơ đấy, thật uổng phí tấm lòng chúng tôi chuẩn bị cho cô!
Trong lúc nói chuyện, âm khí trên người cô ta không ngừng tăng lên, hơn nữa, tôi thấy dáng vẻ của A Hoa khác hoàn toàn so với lúc trước, dường như đã mạnh hơn rất nhiều.
A Hoa trốn ra sau cửa, căm tức nhìn tôi:
Đồ để tiện kia, sao người dám giết bọn họ?

Tôi liếc nhìn cô ta:
A Hoa, vốn dĩ tôi có thể tha cho cô, nhưng vì sao cô lại muốn hại tôi? Cô hại một mình tôi thì thôi, đằng này hình như cô còn muốn hại cả người khác, cho nên nếu giữ lại mạng cho các cô thì chính là tự chuốc họa vào thân rồi!


Nghịch dại, em có biết là người xuống cõi âm chỉ cần qua một đêm là sẽ tắt thở hay không? Đã tắt thở thì làm sao mà cứu, em chết tận bảy ngày, nếu không phải Huyền Quân nói nhất định sẽ mang em trở về thì em nói xem anh phải làm sao hả?
Quý Mạt Dương vừa nghe tôi nói rằng tôi đã biết chuyện A Hoa muốn gạt mình từ đầu thì lập tức giận sôi máu, mắng cho tôi một trận.
Tôi biết mình đuổi lý cho nên khi bị Quý Mạt Dương mắng cũng không hề phản bác, lần nào anh ấy cũng vậy, mắng đủ rồi sẽ tự khắc dùng thôi.

Hừ, ai bảo người có vẻ ngoài khiến người ta ghen ghét, người chỉ là con người, vậy mà lại xinh đẹp hơn đám quỷ bọn ta. Đều do con khốn Tô Man kia, ả nói với ta nhất định sẽ giết chết người, nào ngờ ả chỉ được cái to mồm chứ chẳng làm nên trò trống gì, uổng công ta giúp á nhiều như vậy, cuối cùng vẫn phải tự mình ra tay.


A Hoa, cô cũng rất đẹp mà, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã phải ngỡ ngàng trước sắc đẹp của cô đấy, chẳng qua là cô sinh lòng đố kỵ cho nên mới trở nên xấu xí mà thôi!

Ngươi thì biết cái gì? Con khốn, bây giờ ta sẽ giết người, chỉ cần người chết là ta có thể lấy được khuôn mặt xinh đẹp của ngươi rồi, đến lúc đó, đám đàn ông kia đều phải quỳ gối dưới chân ta.
A Hoa nói rồi nâng tay lên bắt lấy đám người Tử Nguyệt đứng bên cạnh, muốn hút hết tu vi của bọn họ. Đám Tử Nguyệt thấy vậy vội vàng vặn vẹo thân thể, muốn tránh thoát khỏi A Hoa.
Tôi quan sát A Hoa:
Cô đã hút hết tu vị của bọn họ, đương nhiên sẽ trở nên đẹp hơn, nhưng so với tôi thì vẫn còn kém xa, nếu không có việc gì phải cướp thân thể tôi chứ?

Ai mà không biết xỉa xói, tôi cười rất đắc ý.
Thấy tôi đồng ý quá dễ dàng, Quý Mạt Dương còn chưa yên tâm, hỏi lại:
Sao tự nhiên hôm nay nghe lời quá vậy?


Bị một lần tởn tới già, ít nhiều gì cũng phải biết rút kinh nghiệm chứ. Huống chi, chuyện A Hoa gạt em, em cũng biết từ đầu rồi, do em tò mò mục đích thật sự của cô ta nên mới làm bộ bị lừa thôi. Hơn nữa em nghĩ anh cũng sắp trở về, về rồi nhất định sẽ cửu em, ai ngờ lại bị trì hoãn!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.