• 600

Chương 153: Lộc yêu


Mắt con gà trống giấy lôi cả ra, chuyện này đúng là chưa từng thấy bao giờ, chẳng ai tưởng tượng nổi. Bà cụ run lẩy bẩy h8ỏi lão Mã:
Tiên sinh, ông xem.



Đứa nhỏ không có chuyện gì, nhưng vẫn cần đi viện kiểm tra. Kết quả khám lần t3rước chắc chắn là sai, không phải ung thư gì đâu. Lát nữa con tôi đến, bà đưa cháu đi theo nó, khám về rồi tính tiếp.
<9br>

Vậy là hiện tại coi như ổn rồi?
Bà cụ vẫn lo lắng. Lão Mã đáp:
Cháu bà động vào đồ của người ta, gặp nạn cũng 6là điều đương nhiên. Chẳng qua tốn ít tiền, chịu chút tội, thì những chuyện khác đều dễ giải quyết.



Cảm ơn tiê5n sinh.

Tôi nhìn lão Mã bằng vẻ khó hiểu, ông bèn bảo:
Công việc cũng hòm hòm rồi, con đi bắt con thỏ về đi, ta đói.

Thế là tôi với Lộc sư huynh đi bắt thỏ, nhưng thỏ thì không thấy, chỉ thấy một tổ trứng chim. Trên đường về, chúng tôi gặp một đứa bé toàn thân mặc đồ đỏ, dáng vẻ rất tươi tắn, nó nhìn chằm chằm trứng chim của tôi, hỏi:
Cho em một quả được không?


Em ăn trứng sống à?
Tôi đi tới trước mặt nó, đứa nhỏ tầm bốn năm tuổi, mặt mũi xinh xắn, đi một đôi giày làm bằng vải, trên đầu có ba chỏm tóc còn lại xung quanh đều cạo trọc, trong hệt như hình con nít mà người xưa hay vẽ.
Thằng nhỏ vừa ăn vừa đáp:
Ai mà thèm thích nó chứ. Nó trộm mất gà trống bự của em, em muốn lấy gà trống về thôi, nhưng nó lại treo gà của em vào cửa sổ.


Thế sao em không đi?


Nó còn giữ gà trống bự của em, em phải đòi về chứ.

Tôi dừng lại, không nhịn được đưa mắt nhìn.
Nghĩa trang không lớn lắm, có tầm hai mươi ngôi mộ, có cái còn lộ thiên, trông giống nghĩa trang gia đình.
Nhìn địa thể xung quanh thì chỗ này cũng không tồi tí nào, nhưng lão Mã lại thở dài.

Em muốn ăn trứng chín.
Thằng bé ngồi xổm xuống, trỏ mặt đất, giọng lanh lảnh bảo:
Chị nướng cho em ăn đi.

Tôi cũng ngồi xuống, nhóm một đống lửa thả trứng vào nướng, đợi chín thì kêu ra đưa cho nó. Thằng nhóc ngồi bệt luôn xuống đất, ôm lấy quả trứng thổi nguội rồi lột vỏ ăn.
Tôi nhìn nó hỏi:
Em thích thằng nhóc kia à? Sao lại đi tìm nó?

Lão Mã không thử gì, tôi nói tiếp:
Vì sao lúc trước bốn năm bệnh viện đều chẩn đoán là ung thư, giờ lại đổi thành bệnh khác? Người biết là họ khám sai thật, hay là tục mệnh có khả năng biển người chết thành người sống?

Lão Mã trợn mắt nhìn tôi:
Cho dù mắc bệnh thật thì cũng có khả năng hóa nguy thành an, kể cả là bệnh về tâm thần, không chữa mà để mặc thì cũng sẽ trở thành bệnh thật. Nhân gian nhiều biến số, há là thứ mà con có thể phỏng đoán được à?


Da.


Vậy giờ em tính sao? Sư phụ của chị đến tìm em rồi kìa.

Sư phụ chị đúng là thích xen vào chuyện của người khác.
Chớp mắt thằng nhóc đã ăn hết bốn năm quả trứng chim.
Tôi dọn dẹp sạch sẽ, xách chỗ trống chim còn lại về. Lão Mã thấy thế thì xỉa xói tôi chẳng làm được gì nên hồn, nhưng trứng thì vẫn ăn nhiệt tình. Lộc sư huynh không ăn trứng mà kiếm một chỗ ăn cỏ, đến lúc tất cả ăn xong hết chúng tôi mới tiến vào nghĩa trang.
Khi đến nơi thì thấy một ông lão áo đen tóc bạc phơ đi từ bên trong ra, vừa thấy lão Mã, ông ta vội vàng ôm quyền chào:
Tiên sinh.

Bà cụ vội vã lấy một ít tiền ra gửi lão Mã, ông nhìn qua rồi bảo:
Một trăm là đủ rồi! Thằng bé còn cần đi viện, phải tốn kém. Về sau nhà bà chăm làm việc tốt vào, tích phúc cho nó. Chứ thằng nhóc quấy rầy người ta an nghỉ, đã tổn hại âm thọ, cuộc sống sau này e sẽ nhiều gian truân đấy.


Vâng, vâng.

Bà cụ rối rít gật đầu, lão Mã đã cất bước rời đi, tôi cũng theo sự phụ ra về.

Vâng.


Ngoài ra, nghĩa trang này nhà ông đã hơn trăm năm, trước kia có thể là bảo địa phong thuỷ, nhưng giờ núi lớn bị khai phá, bốn phía mấp mô gồ ghề, sớm muộn gì cũng khiến gia tộc lụi bại. Ta thấy khi còn sống ông đã làm không ít việc thiện nên sẽ chỉ cho ông một con đường sáng.


Xin nghe tiên sinh chỉ bảo.

Lão Mã im lặng một lát mới nói:
Cháu trai ông ra ngoài hại người, ông biết tội chưa?


Tôi biết, nên xin dẫn nó đến nhận sai với tiên sinh. Mong tiên sinh giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một con đường sống.


Ta vốn định đánh chết cháu ông, vì nó dám to gan hại người. Nhưng đồ đệ ta nhân từ, thấy hang chuột bên tha cho nó một con đường sống, cũng coi như là số nó chưa tận.


Vâng.

Lão Mã dứt lời, lập tức quay người rời đi, tôi và Lộc sư huynh lẽo đẽo theo sau. Dọc đường về, tôi hỏi lão Mã:
Người sợ những đứa trẻ khác đi lạc vào trong đó sẽ gặp chuyện không may đúng không?

Lão Mã liếc tôi đáp:
Chỗ nghĩa trang kia đã biến thành nơi đại hung rồi, nhưng không phải do bố cục phong thủy bị phá hỏng, mà là bởi âm khí quá nặng nên làm thay đổi từ trường. Nếu không giải quyết sớm, e rằng sau này sẽ thành tai họa.

Lão Mã nói:
Đi báo mộng cho con cháu nhà ống, nói nơi này không thể ở nữa, lập tức chuyển tới chỗ khác, cũng dời mộ đi luôn. Các ông cũng không thể ở lại dương gian nữa. Nhà ông con trai thưa thớt, âm thịnh dương suy, nếu các người còn không chịu đi thì đứa bé này chính là điềm báo trước, sinh ra sẽ chết non.


Vậy chúng tôi phải làm sao?


Trời có luân hồi, mọi người cũng nên vào luân hồi rồi.

Lộc sư huynh đứng dậy đi theo tôi, lại húc vào chân tôi một cái. Tôi nhìn theo hướng nó chỉ, thấy tiểu quỷ kia đang đứng dưới mái tường.
Tiểu quỷ thấy tôi thì lủi mất, tôi cũng giả bộ như không nhìn thấy, theo lão Mã rời đi. Ra cổng, ông không về nhà mà hướng một mạch lên núi. Tôi với Lộc sư huynh bám sát sau lưng, thi thoảng nó lại lấy đầu cọ tôi một cái. Lão Mã quay đầu lại hai lần, Lộc sư huynh không dám nghịch nữa.
Đi hơn hai tiếng, mãi tới khi trời sẩm tối mới đến chỗ nghĩa trang.

Vậy làm sao người biết bọn họ sẽ nghe lời người rời đi?
Lão Mã hừ khẽ:
Bọn họ dám không nghe!

OK hiểu rồi, con không nhiều lời nữa.
Tôi gọi cho Quý Mạt Dương hỏi tình hình thằng bé bên kia, anh ấy nói không phải ung thư phổi, chỉ là viêm phổi bình thường thôi, chẳng mấy nữa là khỏi.
Mấy ngày nữa là tròn một năm rồi, tôi cứ băn khoăn mãi về chuyện của ông ấy. Không biết tại sao, mấy ngày nay tôi không nhìn ra ngày đại nạn của lão Mã nữa, ban đầu còn thấy, nhưng càng ngày lại càng nhìn không ra.
Hỏi Lộc sư huynh, nó cũng có vẻ bất lực bó tay.
Còn về phần lão Mã, dạo này ông ít nói hắn, chỉ toàn thở dài. Chẳng biết có phải là do tôi quá ngu ngốc, không học được những pháp môn có một không hai của ông ấy, không thể nào kế thừa y bát khiến lần nào ông cũng vô cùng thất vọng, chết cũng không thể nhắm mắt, nên không buông xuống được hay không nữa!
Lão Mã nói đúng quá, tôi không cãi được. Đêm đó lão Mã không về Mã Gia Câu mà dẫn tôi rời đi. Tôi cũng không lường trước, đi một chuyển này là cả một năm. Một năm này, tôi cắt đứt liên lạc với Quý Mạt Dương. Lão Mã dẫn tôi đến một nghĩa trang khổng lồ, ban ngày xuống mộ tu hành, ban đêm trở về mặt đất, sống cuộc sống không giống người.
Theo lời lão Mã nói, huyệt mộ này có ý nghĩa rất quan trọng với tôi, sở dĩ ông dẫn tôi đến đây là để tìm cho tôi một thứ, nhưng tìm gần một năm rồi mà vẫn chưa thấy.
Lão Mã lại không nói là rõ thứ gì nên tôi mù tịt.

Nhanh thể á?


Ừ, bên này chữa nhanh lắm.

Tôi tắt máy, quay sang hỏi lão Mã:
Sư phụ...

Hôm nay, lúc tôi tỉnh lại trong quan tài, Lộc sư huynh đang đứng ở trên nắp quan nhìn tôi. Thấy tôi mở mắt, nó nâng chân trước chỉ chỉ, tôi ngồi dậy dụi mắt, hỏi:
Lão Mã đầu?


Lộc sư huynh quay đầu đi, tôi trèo từ trong quan tài ra, nhìn xung quanh không thấy lão Mã đầu, bèn đi theo Lộc sư huynh, nó đã đi tới chỗ cửa vào ngôi mộ rồi.

Nơi này là chỗ tôi ăn uống ngủ nghỉ ban ngày, nó là một gian mộ rất lớn, cỡ chừng hơn năm mươi mét vuông, trên vách tường bị khoét lõm có thắp đèn trường minh đăng.

Vách tường phía trước có một bức tranh thiên hà, còn một số đồ vật khác nằm rải rác, dưới nền đất có trải đá, cực kỳ sạch sẽ.

Trong phòng có hoa, lúc rảnh rỗi Lộc sư huynh thường cắm hoa vào lọ, trang trí cho khu mộ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.