• 601

Chương 163: Đạo hạnh cao th m, tổn hại một chút cũng không sao


Không đợi tôi và Lộc sư huynh nói gì, cũng không đợi Huyền Quân tức giận, Quý Mạt Dương đã hừ lạnh một tiếng, kéo tôi đứng lên:
Nếu ăn no rửng 8mỡ không có việc gì làm thì đi làm việc đi.


Quý Mạt Dương kéo tôi rời biệt thự. Tôi quay đầu nhìn Lộc sư huynh với Huyền Quân, họ đều 3đang nhìn tôi. Nhưng tôi lo lắng cho Lộc sư huynh hơn cả, dù sao thì nó cũng không phải đối thủ của Huyền

Quân.

Thế thì tôi nói sai. Không tin cô có thể liên hệ với viện trưởng các cô để anh ấy cho người ra đón chúng tôi.
Quý Mạt Dương nhắc tới viện trưởng, sắc mặt cô y tá khẽ đổi, nhưng không giống như là sợ hãi. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ấy xoay người đi tiếp.

Vậy đi theo tôi.

Y tá đi đằng trước, chúng tôi theo đằng sau.
Quý Mạt Dương đóng cửa lại, đi cùng tôi.
Hành lang thênh thang, lại vắng người, khiến bước chân trên đất phát ra âm thanh cành cạch. Có vẻ Quý Mạt Dương lo tôi xảy ra chuyện nên nắm lấy tay tôi.
Tôi quay đầu nhìn anh, đoạn nâng tay giúp anh vẽ bùa Khai Nhãn lên mi tâm và bùa Nhiếp Hồn lên ngực.
Dù sao thì đồ đệ lợi hại, sư phụ cũng thơm lây mà.
Đến cả khi đã chết, thanh danh vẫn được lưu lại trên đời.
Mà hôm nay, Quý Mạt Dương đã bị dọa sợ khi nhìn thấy lá bùa tôi tiện tay vẽ.
Trong số Phục Ma có ghi, thiên phú của người tu đạo và thuật sĩ được tiến thiên quyết định, dù tu vi nhờ hậu thiên có cao đến đâu, cũng không thể bù lại khuyết thiếu tự tiên thiên.
Mà trong số những người tu đạo và thuật sĩ được sinh ra với thiên phủ, cực ít người có thể thao được một lúc hai loại, dù có thì cũng là loại cao loại thấp, so le không đều, thường thì ai cũng có một sở trường riêng.
Cụ thể như tu Linh Mục, người lợi hại có thể nhìn Thiên Địa Càn Khôn, lục đạo luân hồi, kiếp trước kiếp này, song những mắt còn lại sẽ thấy nông hơn, ví dụ như Quỷ Mục, Tuệ Nhãn, chỉ thấy được vài thứ nằm ngoài phạm vi mặt thường.

Bên trên có số, chẳng lẽ còn sai được à?
Giọng điệu cô y tá rất khó chịu, nghe như tức giận lắm. Tôi nhìn biển số phòng hai lẻ ba, không thấy có vấn đề gì.
Cô y tá xoay người bỏ đi, không thèm để ý đến chúng tôi nữa.
Quý Mạt Dương liếc nhìn tôi, rồi nhìn cô y tá. Chúng tôi cùng nhìn cô ấy đi vào thang máy, rồi nhìn nhau.
Hiện giờ cuối cùng cũng đến phiên tôi hãnh diện, lại không sao cười nổi.
Bao nhiêu năm tôi không hiểu sự đời, đến khi hiểu rồi thì anh sắp già đi.
Người ngoài không thể hiểu được cảm giác bị thương này.

Tôi không nghe thấy gì. Ở đây chỉ có mình tôi thôi, sao có tiếng khóc được?
Cô y tá nói rồi xoay người ra ngoài. Tôi và Quý Mạt Dương theo sau cô ấy.
Trong hành lang không có một ai, y tá vừa đi vừa hỏi tôi với Quý Mạt Dương:
Anh chị ở phòng bệnh nào?

Chúng tôi ở ba lẻ hai.
Quý Mạt Dương thuận miệng trả lời. Y tá dừng lại, xoay người nhìn tôi và Quý Mạt Dương với ánh mắt kỳ lạ.

Sao vậy?
Tôi lập tức hỏi cô y tá. Cô ấy quay đầu nhìn trong hành lang, ánh mắt nhìn tôi và Quý Mạt Dương càng thêm quái lạ.

Là một cô gái trẻ khóc đòi con. Nghe tiếng khóc của cô ấy rất nặng oán khí. Chúng ta đi xem trước.
Lúc nói chuyện, tôi liếc mắt ra ngoài cửa sổ, bây giờ còn là buổi chiều, bầu trời chưa tối đen, nhưng bên ngoài dày đặc mây mù, chắc hẳn sắp có chuyện xảy ra.
Mong là không phải vì bệnh viện này.

Sao vậy?


Rốt cuộc anh chị là ai? Đây là tầng hai, không có ba lẻ hai.
Y tá nghiêm túc nói.

Chúng tôi nói là hai lẻ ba, cô nghe nhầm rồi.
Quý Mạt Dương lại thuận miệng nói.
Y tá sững lại một lát, cô ấy cau mày:
Tôi không nghe nhầm, rõ ràng anh nói là ba lẻ hai.

Phần lớn mọi người cho rằng, con người mở được Quỷ Mục, Linh Mục, Thiên Nhãn, Tuệ Nhãn, vậy thì một loại Linh Mục này chẳng đáng là gì, chỉ nhìn được thêm một vài thứ khác mà thôi.
Nhưng Lão Mã từng nói, đối với người có tu vị tiên thiên và tu vi hậu thiên, mở mắt là việc bắt buộc phải làm, sau khi mắt mở cần dựa vào tu vi của bản thân để duy trì. Mà người không có tu vi muốn mở thì phải đả thông sinh lực tinh thần.
Ảnh hưởng nhẹ thì uể oải, mệt mỏi vài ngày, ảnh hưởng bình thường thì đầu óc không còn tỉnh táo, ảnh hưởng nặng thì dẫn tà ma tới, tổn hại tính mạng.
Bùa cũng có phẩm giai, nhất phẩm là màu kim cương đen tinh khiết tuyệt hảo.
Mà lá bùa này của tôi màu vàng, thuộc hàng trung nhị phẩm sắp đạt tới thượng phẩm. Quý Mạt Dương thấy được điều này nên mới khiếp sợ như thế

Anh cũng sẽ được bùa, nhưng không có thiên phú nên sẽ không được tốt!
Quý Mạt Dương không khỏi chán nản.
Lỡ như ra tay t9hật, bên bất lợi chắc chắn sẽ là Lộc sư huynh. Nhưng với tình hình hiện giờ, tôi cũng không chắc là mình ở lại có thể giải quyết ổn thỏa sự việ6c hay không. Thay vì hoạt động như một cái cầu chì, chẳng thà tìm một chỗ trốn nhanh cho đẹp.
Lúc bất lực, không bảo vệ được ai thì tự 5bảo vệ bản thân là được!
Tới khi ra ngoài thì Quý Mạt Dương không còn hung dữ nữa. Tôi hiểu anh ấy nhất, anh càng tỏ ra hạch sách thì càng không có chuyện gì.

Hôm trước, thời tiết ngoài trời bắt đầu thay đổi, hai ngày nay chắc sẽ có chuyện không hay xảy ra. Em mong là không liên quan gì đến bệnh viện này.

Không giải quyết được à?
Dường như Quý Mạt Dương hoàn toàn tin rằng tôi có thể xử lý mọi việc.
Tôi trầm ngâm một lát:
Oán khí của oan hồn một khi ngưng tụ sẽ làm thay đổi một vài việc. Oán khí của bệnh viện vốn đã rất nặng, người chết oan cũng rất nhiều, bác sĩ không chỉ bình thường như mắt thường nhìn thấy, mà đều là thiên sử. Song ngay sau thiên sứ lại là ác ma. Điều này em không nói anh cũng biết.

Quý Mạt Dương thông minh, tôi vừa nói, anh ấy đã hiểu ra ngay.

Ừ.
Quý Mạt Dương đáp với giọng mũi khá nặng, tất nhiên anh cũng biết vì sao lại thế.
Hành lang vắng lặng, trông càng u ám hơn.
Quý Mạt Dương hỏi tôi:
Đằng trước có tiếng khóc?

Khi còn nhỏ, anh bảo vệ tối trong vòng tay kín kẽ. Lớn lên, tôi mới hiểu được nỗi lòng của anh, anh lo cho tôi từ bữa ăn giấc ngủ hằng ngày.
Tôi không sợ anh ấy tỏ ra kiên cường, tôi chỉ sợ khi mình còn chưa đủ mạnh, anh ấy đã rời khỏi tôi mà đi.
Nếu hỏi trên đời này có ai khiến tôi phải luyến tiếc thì không thể nghi ngờ đáp án chính là Quý Mạt Dương!
Tùy người thôi. Nhưng không cần để ý âm khí trong bệnh viện làm gì, nó sẽ tự phân tán, trừ phi có chỗ ngưng kết oán khí và quỷ thường lui tới thôi.


Ý của em là nếu quỷ hồn chết oan, ngưng tụ oán khí, em khó đối phó được?


Trừ phi em giúp họ giải oan. Nếu không, để em diệt trừ họ, em sẽ bị cắn ngược. Mà không chỉ có thế, nếu em không giúp được họ, oán khí của họ sẽ càng nặng hơn, kéo theo tốc độ ngưng tụ oán khí gia tăng, cuối cùng thành dạng gì cũng chẳng biết được. Nhưng đa số oán khí đã ngưng tụ thành phẩm đều sẽ bám vào suy nghĩ mà họ chấp nhất nhất.

Quý Mạt Dương không nói tiếp nữa. Chúng tôi đi được một đoạn thì Quý Mạt Dương dừng lại.

Vẽ bùa cũng không cần thiên phú gì. Lão Mã nói là chưa đủ cơ duyên. Nhưng từ nhỏ anh đã không theo hướng vẽ bùa, thể thì cần gì phải chấp nhất? Cứ trộm mộ cũng tốt lắm mà!
Tôi nói vậy, mặt Quý Mạt Dương vừa đen vừa lạnh.
Những giây lát sau, Quý Mạt Dương cười giễu:
Hồi trước, em không thích anh xuống mộ đào bới, không biết đã phá bao nhiêu chuyện tốt của anh, sao giờ lại tự nhiên thấu tình đạt lý chủ động để anh đi thế?


Hồi trước là hồi trước, sao mà mãi thể được? Hồi trước, em coi đào mộ là hoạt động quật mộ, trộm đạo, giờ em nghĩ nó là cái duyên thôi, nên là của anh thì sẽ là của anh, nếu không phải thì cưỡng cầu cũng không có được. Vài món đồ đó, dù anh không lấy, cũng có người khác cầm.

Phòng bệnh hai lẻ ba ở ngay phía trước nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi.
Tới cửa, cô y tá đứng một bên, hai tay đan vào nhau, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chúng tôi chăm chú:
Vào đi, đây chính là hai lẻ ba.

Quý Mạt Dương nhìn thoáng qua cửa phòng, hỏi cô y tá:
Cô chắc không đó? Đây là hai lẻ ba hả?

Tôi kéo Quý Mạt Dương, đẩy cửa nhìn vào trong phòng. Bên trong tối tăm mù mịt vì không được bật đèn và ngoài trời đầy mây.
Chúng tôi đi vào, không thấy gì, nhưng tiếng khóc lại ngừng.
Tôi và Quý Mạt Dương không thấy ai ở trong. Quý Mạt Dương quan sát xung quanh. Còn tôi nhìn ra sau cánh cửa, quả nhiên có một cô gái trẻ tầm hai mươi mấy đang đứng cạnh đó,
Lão Mã từng nói, việc của quỷ thần đối với người thường mà nói thì tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Nếu tin, không có cũng sẽ tới; nếu không tin, có cũng sẽ tránh được. Nếu không phải nhân duyên tề tụ thì cả đời sẽ chẳng gặp nhau.
Khi con người gặp chuyện gì đó tất nhiên phải có nguyên nhân, nếu không thì cũng là nghiệp chướng kiếp trước, làm những việc không nên làm tổn hại phúc đức kiếp này!

Anh có thể tự bảo vệ mình, Thiên Nhãn rồi sẽ mở thôi, em không cần lo cho anh đâu.
Quý Mạt Dương mở Thiên Nhãn, rồi lại nhìn bùa Nhiếp Hồn trước ngực. Tuy miệng anh nói vậy, nhưng anh vẫn sững người trước là bùa Nhiếp Hồn mà tôi vẽ ra.
Hai lá bùa này, một lá giúp Quý Mạt Dương nhìn thấy quỷ quái, lá còn lại có tác dụng bảo vệ cho anh.
Bùa Khai Nhãn chuyên dùng để mở con mắt thứ ba của con người, nhưng hiệu lực chỉ trong thời gian ngắn, vỏn vẹn một hai ngày, mà còn phải dựa theo suy nghĩ của tôi, bởi lúc vẽ bùa có thể quyết định thời gian dài hay ngắn. Bình thường, tôi chỉ dùng khoảng ba giờ, có khi nửa canh giờ mà thôi.
Như thế không những không làm tổn thương tình nguyên bản thể con người, mà còn có thể mở rộng tầm mắt giúp con người nhìn thấy những gì mà mình muốn.
Trong đó chắc chắn sẽ có một loại cao hơn, một loại thấp hơn.
Những kiểu như tôi, lúc đầu không tu, sau đó dày công tu luyện lại là số ít.
Lão Mã vốn rắp tâm để tôi độ kiếp giúp mình, ông ấy nhắm vào thiên phú cực cao của tôi. Nhưng khi thấy tôi thay đổi từng ngày, ông ấy lại từ bỏ. Chứ không để tôi độ kiếp, e là tôi sẽ phế trong tay ông ấy, ông ấy tiếc cho một thiên phú tiên thiên.
Những Quý Mạt Dương khá là đặc biệt, tu vi hiện giờ của anh ấy rất cao.
Song Thiên Nhãn của anh ấy lại chưa mở, muốn mở phải có người giúp, mà tạm thời để tôi mở thì không được ổn được. Người giúp mở mắt tốt nhất phải là có tu vi cao, làm được chức sự phụ. Vậy nên để em gái ra tay đương nhiên không thể ổn rồi.
Mà tôi cũng lo lắng lắm. Anh ấy cứ xuống mộ suốt, nếu thật sự mở mắt thì có rước lấy vô vàn phiền toái hay không.
Nói chứ Quý Mạt Dương chẳng ngượng ngùng gì mà lấy luôn cái cớ chúng tôi là vợ chồng chưa cưới, tháng sau phải đăng ký kết hôn để đến kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân. Tôi đứng một bên nhìn Quý Mạt Dương, anh ấy thật không biết xấu hổ mà! Bác sĩ nói không thành vấn đề, nhưng lại hỏi chúng tôi có muốn ở lại bệnh viện một bữa không, bởi vì hôm nay chúng tôi tới muộn quá, muốn kiểm tra thì tốt nhất là đến vào sáng mai, nếu không thì nằm viện cũng được. Quý Mạt Dương tới bệnh viện, tất nhiên phải tốn kha khá tiền, nhưng tiền lại là thứ Quý Mạt Dương không thiếu nhất, vậy nên đêm đó, chúng tôi ở lại bệnh viện.
Mà kể ra cũng khéo, chúng tôi vừa vào ở đã nghe thấy người khác khóc rồi.
Đó là một người phụ nữ, cô ấy vừa khóc vừa than:
Đứa bé, đưa đứa bé cho tôi.
Tôi nghe tiếng, bèn rời khỏi phòng bệnh. Quý Mạt Dương hỏi tôi có chuyện gì, tôi chỉ cuối hành lang:
Ở đó có người khóc, chúng ta qua xem thử đi.

Đan đạo, bói toán, bùa chủ, thậm chí là kỳ môn độn giáp, văn tu võ tu đều có sở trường. Song tu hành hai loại thì dễ, để tinh thông cả hai, thậm chí là nhiều hơn lại là chuyện không thể nào.
Có vài người bẩm sinh đã biết vẽ bùa, đạt đến đỉnh cao, chẳng sợ quỷ thần.
Thuật bói toán cũng thế, nhưng có thể thạo cả hai loại là chuyện rất khó có thể xảy ra.
Cô gái đội mũ trắng, mặc đồng phục y tá. Nhìn thấy tôi, cô gái vội hỏi:
Cô là ai, bệnh nhân hả?

Tôi nhìn Quý Mạt Dương, Quý Mạt Dương trả lời:
Chúng tôi là vợ chồng chưa cưới đến kiểm tra sức khỏe. Cô là y tá ở đây à?


Vâng, tôi là y tá.

Vậy cô đưa chúng tôi về phòng bệnh nhé? Chúng tôi lạc đường rồi, vợ tôi nghe thấy tiếng khóc nên kéo tôi đi xem thử. Cô có nghe thấy không?

Lên xe, Quý Mạt Dương liếc nhìn tôi, có vẻ có vấn đề gì đó nên anh mới đưa tôi đi.
Suốt chặng đường, Quý Mạt Dương không nói thêm gì, anh ấy chỉ chở tôi đến một nơi hơi lạ.
Anh ấy đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra,

..
Quý Mạt Dương trợn mắt liếc tôi, đoạn quay mặt nhìn hành lang u ám, nơi góc tường còn tản ra âm khí phía trước, sắc mặt khẽ thay đổi.
Tôi đi trước, Quý Mạt Dương theo sau:
Âm khí nặng vậy?

Âm khí ở bệnh viện vốn đã nặng rồi, nơi người chết nhiều nhất mà lại, nặng cũng là bình thường.
Tôi thuận miệng giải thích.
Nói vậy thì không nên ở bệnh viện à?
Quý Mạt Dương hỏi tôi y như trẻ con hiếu kỳ. Tôi bỗng dưng buồn cười, thế là nhạo báng, chỉ vào mũi anh bảo, Quý Mạt Dương, anh cũng có ngày hôm nay!
Nhớ hồi xưa, toàn là anh ấy xem thường tối, lần nào đem tôi xuống mộ, khảo cổ, anh ấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn trẻ ranh.
Trước mắt là một cánh cửa, tiếng khóc vọng từ trong cánh cửa này ra.
Quý Mạt Dương đưa tay, định mở cửa thì bị tôi kéo lại. Tôi không thể để anh ấy hành động được.
Ban ngày ban mặt mà đã khóc lớn như vậy, chắc chắn oán khi phải nặng lắm. Thường thì quý phải đợi đến muộn mới ra, loại dám can đảm ló mặt ban ngày không thể coi thường được.
Quý Mạt Dương liếc tôi rồi xoay người tới chỗ thang máy, còn tôi thì quay gót vào phòng bệnh kia.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong rỗng tuếch, tôi kiểm tra thấy không có gì, bèn đi ra xem Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương vào thang máy rồi, tôi mới đi theo.

Vào thang máy, tôi nhìn bao quát bên trong, xác định trong thang máy không có gì lạ rồi mới bước ra.

Tôi và Quý Mạt Dương gặp nhau ở tầng dưới, Quý Mạt Dương đi tới:
Không thấy người.



Anh xem camera đi.


Quý Mạt Dương đi xem camera, tôi về tầng hai trước. Hành lang vẫn trống không như trước, cả tiếng khóc hồi nãy cũng không còn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.