Chương 182: Không phải xa nhau nữa
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1904 chữ
- 2021-12-31 04:55:39
Mở mắt ra, tôi nhìn thước Thiên Bồng, lại liếc nhìn Long Đình.
Chúng ta đi thôi, không tìm thấy.
Tôi đứng dậy r8ời khỏi tảng đá, liếc nhìn lên núi.
Tôi nhìn Huyền Quân nằm trên sofa, nhấc tay lên vẽ bùa, Long Đình quay người đi ra khỏi cửa phòng, còn chưa đi xa lại quay lại nhìn tôi. Tôi nhìn anh ta nở nụ cười, Long Đình ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ quay đi.
Tôi đứng một lát rồi mới kết ấn, một đạo chú Âm Dương đánh vào nền đất, một vòng thái cực âm dương mở ra từ dưới chân tôi, thái cực âm dương chuyển động, mở rộng từng vòng từng vòng. Khi Long Đình quay người nhìn tôi, vòng tròn đã mở rộng vô hạn đến cửa, rồi dừng lại ở đó, Long Đình tiếp tục lùi bước, vòng tròn tiếp tục mở rộng.
Tìm được chưa?
La Quán Trinh hỏi, tôi lắc đầu, ngồi xuống.
Tôi cần bình tĩnh chút, cho tôi chút thời gian. Thước Thiên Bồng, anh ngồi đi đã.
Trong thời gian ngắn mở lại, không biết có được hay không. Thước Thiên Bồng xem giúp tôi một chút rồi lắc đầu:
Không có, nếu có mà không nhìn thấy thì trừ khi có đạo hạnh cao hơn, nếu không sẽ không thấy được.
Lúc này tôi mới dẫn thước Thiên Bồng và Long Đình rời đi.
Thước Thiên Bồng cũng là người hiểu chuyện.
Anh ta nghe lời tôi, ra khỏi người Huyền Quân, biến trở về hình dáng ban đầu.
Vâng, em biết rồi, nhất định em sẽ về, về thăm anh, nếu không anh lại làm chuyện xấu!
Quý Mạt Dương nhéo má tôi một cái rồi xoa xoa:
Lớn rồi, không nghe lời nữa rồi, đi suốt cả một năm trời, trở về lại như thế này.
Tôi đứng dậy, cầm tay Quý Mạt Dương, đặt thước Thiên Bồng lên cổ tay anh ấy, phong ấn thước Thiên Bồng vào cơ thể Quý Mạt Dương, chớp mắt thước Thiên Bồng đã chui vào người anh ấy. Quý Mạt Dương nhìn tôi, tôi bảo:
Bây giờ em không rảnh để trông chừng bảo vệ anh được, nghe em nói một câu, đi với Trinh Trinh, đến chỗ cô ấy, cách xa em một chút. Mệnh của chúng ta tương sinh tương khắc, anh không sao thì em sẽ không có chuyện gì cả, em chết thì anh cũng không sống nổi, giữ được một người, mọi người đều không sao.
Nếu đây là số mệnh, vậy em đồng ý chấp nhận, đến chết cũng không qua lại với anh.
Em hiểu, sự ra đời của em đã mang đến một kiếp nạn cho gia đình.
Về đến nơi ở, tôi vào nhà thì nhìn thấy La Quán Trinh.
Về rồi à?
La Quán Trinh trông thấy tôi lập tức hỏi ngay. Quý Mạt Dương cũng đi ra ngoài, nhưng anh ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi.
Cũng chẳng phải sinh ly tử biệt gì, có gì mà khóc chứ! Long Đình đứng ở phía đối diện, tuy không lên tiếng nhưng sắc mặt rất khó coi, anh ta nhìn Huyền Quân không còn hơi thở nằm ở trên giường.
Mặt Huyền Quân đã bắt đầu thay đổi, từ trắng biến thành vàng rồi lại thành đen.
La Quán Trinh kéo Quý Mạt Dương đi, tôi ngừng khóc nhìn họ rời đi.
Thật ra tôi không muốn khóc chẳng qua không kiếm được.
Anh... hiện tại em rất rồi, không biết nên làm thế nào. Anh đi trước đi, nghe lời Trinh Trinh, thời gian này đừng làm bất cứ chuyện gì cả, có thước Thiên Bồng rồi, anh ta đã hứa với em là sẽ bảo vệ anh.
Quý Mạt Dương ôm lấy tôi:
Đều tại anh vô dụng, không thể bảo vệ em.
Tôi lắc đầu:
Không phải, lão Mã đã truyền thụ cho em tất cả kiến thức, cũng cho em tất cả pháp lực pháp khí của ông ấy, em có thể bảo vệ mọi người.
Hơn nữa còn có vẻ nứt ra.
Long Đình, chuyện của Chu Bất Phàm thực ra cũng không vội, bây giờ mẹ anh ta sẽ không hại người nữa, tuy ở trên người anh ta nhưng thật ra đã bị phong ấn rồi. Còn về anh ta, bản thân cũng không xấu, sẽ không tự dưng làm hại cha mẹ mình, chắc chắn anh ta sẽ đến tìm tôi. Anh nói với anh ta là tôi có việc cần làm, tạm thời không thể xử lý chuyện của anh ta được.
Thôi anh đi đi.
Tôi buông tay, quay người nhìn La Quán Trinh, vươn tay nắm lấy tay chị ấy, muốn chị ấy đưa Quý Mạt Dương đi:
Đưa anh ấy đi.
La Quán Trinh cũng đỏ hoe mắt, chị ấy liếc nhìn Quý Mạt Dương, rồi kéo anh ấy:
Đi thôi, tách ra rồi mọi thứ sẽ ổn.
Thấy tôi rơi lệ, mắt Quý Mạt Dương cũng đỏ hoe, anh ấy lắc đầu:
Đều tại anh, biết rõ thần khí Chiến quốc sát khí nặng, sẽ dẫn đến rắc rối mà vẫn tự làm theo ý mình, liên lụy Huyền Quân.
Nếu anh nghe lời Huyền Quân, đợi em về thì mọi chuyện sẽ không xảy ra. Anh ấy từng nói với anh là để em xử lý, anh tưởng mình cũng làm được, kết quả là thần khỉ Chiến quốc tiếp xúc với ngón tay anh đã hút máu vào, hồn phách của anh mới bị tách ra, bị hút vào trong.
Không phải, vận mệnh có luân hồi, tất cả đã an bài, em đưa thần khí Chiến quốc cho anh, báo anh mang đi cũng đã biết anh sẽ gặp chuyện, em chỉ không tính đến Huyền Quân cũng sẽ gặp chuyện thôi.
Em đã tính chuẩn rồi, Trinh Trinh vừa đến là anh sẽ không sao, cho nên em mới bảo Trinh Trinh đến ngay, tính chuẩn thời gian của em vừa đủ, thế nhưng không ngờ Huyền Quân lại gặp chuyện.
Anh ta cứ quay mặt về phía tôi mà lùi lại, cho đến khi rời biệt thự mười mét thì thái cực âm dương mới không mở rộng nữa, trong sân nổi lên một tầng ánh sáng, chớp mắt đã biến mất.
Tôi nhìn Long Đình, anh ta cúi người chào tôi, còn tôi quay người trở lại biệt thự.
Mấy ngày này La Quán Trinh cần trấn an Quý Mạt Dương, không thể phân tâm.
Đừng đến quấy rầy, đợi tôi, bất kể Huyền Quân có ổn hay không, rồi tôi cũng sẽ quay lại xử lý chuyện của Chu Bất Phàm.
Vậy một mình em?
Quý Mạt Dương cúi đầu nhìn tôi, tôi lau mắt.
Anh yên tâm, anh không chết thì em sẽ không làm sao đâu.
Quý Mạt Dương đứng dậy:
Vậy bọn anh đợi em ở bên ngoài nhé?
Không cần, hai người về đi. Thước Thiên Bồng, anh biển về hình dạng cũ trước đã, trước khi tôi suy nghĩ rõ ràng, hãy giúp tôi làm một việc.
Như vậy tôi cũng yên tâm.
Trong lúc tôi đang nhìn, dưới đất có một bức tranh bị lôi lên, lão già trong tranh kêu thảm thiết. Mấy chục bùa chú lao vào bức tranh, lão tổ tông ở trong tranh gầm thét với tôi, khuôn mặt hung tợn thè lưỡi ra.
Tiện nhân, ngươi dám giết ta!
Lão già đó chết đến nơi rồi còn to mồm.
Không phải tôi vẫn ở đây sao?
Vâng.
Ba mẹ sinh em ở trong mộ, vốn đã là chuyện khó mà tưởng tượng nổi, chắc chắn họ đã gặp chuyện gì đó, vốn có thể bỏ rơi em nhưng họ lại không làm vậy, vì em mà cũng hy sinh cả anh.
Em không thể ích kỷ giữ anh bên cạnh, mọi người đã hy sinh quá nhiều rồi.
Không thể để ba người, thậm chí là nhiều người hơn nữa phải mất tất cả vì em, không đáng.
Anh chờ ở cửa giúp tôi, khi nào anh ta đến thì nói với anh ta.
Ngoài ra, đừng để bất cứ ai vào đây, tôi phải phong ấn nơi này.
Nơi này có đồ, đặc biệt là Quý Mạt Dương, đừng để anh ấy vào, anh hiểu chứ?
Long Đình gật đầu:
Tôi hiểu, thầy cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.
Chủ Tịnh Tâm mà tôi truyền cho anh, sáng tối mỗi ngày anh phải đọc một lần. Ngoài ra, tối truyền thêm Thái Thượng Cảm Ứng Thiên cho anh, buổi trưa mỗi ngày anh ngồi thiền mặc niệm, không hiểu cũng không sao, lâu dần sẽ hiểu thôi.
Anh đi đi.
Long Đình nhìn tôi:
Thầy, thầy sẽ trở lại chứ?
Nhưng vẫn không thay đổi được hết thảy mọi thứ trước mắt.
Nhất định có vấn đề ở đâu đó.
Quý Mạt Dương thấy tôi kiên định như thể còn đùa:
Được, thể anh đến chỗ Trinh Trinh trước, anh sẽ nghe lời cô ấy, nhưng em nhớ phải đến tìm anh.
Khó khăn lắm anh mới nuôi em lớn được đến chừng này, không cãi lời anh nữa. Nếu em không về, chẳng phải anh lãng phí bao nhiêu cơm gạo vô ích à?
Thật kỳ lạ, nhớ lúc tôi và Lộc sư huynh đi, nơi này còn bằng phẳng, nhưng kh3i trở lại thì toàn là dốc núi, mà chắc chắn tôi không tìm nhầm. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lại cảm thấy chênh lệch quá9 nhiều, căn bản tôi không thể hiểu nổi.
Để tránh mình nghi ngờ sai, tôi bảo thước Thiên Bồng nhìn giúp tôi xem b6ên dưới núi lớn có huyệt mộ hay không. Theo tôi nghĩ thì thước Thiên Bồng đã nhập đạo, tất nhiên có thể quan sát những s5ự việc mà tôi không thể nhìn thấy. Tôi vừa mới mở Pháp Nhãn trong mơ, mặc dù không phải tôi tự nguyện mở nhưng với tôi mà nói, gặp lão Mã trong mơ cũng tương đương với đã từng mở rồi.
Thước Thiên Bồng đi đến rồi ngồi xuống, tôi nhìn khuôn mặt của thước Thiên Bồng, lúc này anh ta đang nhìn tôi, nhưng trong mắt tôi chỉ có Huyền Quân.
Quý Mạt Dương đi đến ngồi đối diện với tôi, hỏi:
Em định thế nào?
Em không biết, hai người đi hết đi, em muốn yên tĩnh một mình. Chuyện này em vẫn chưa nghĩ được cách cụ thể, em cần thời gian.
Đứng trong biệt thự, tất cả những thứ ẩn nấp trong sân đều trồi lên khỏi mặt đất, tan biến rất nhanh cùng với bùa chú.
trong sân, mỗi lần gặp phải một con quỷ quái, bùa chú đều sẽ lóe lên rồi biến mất. Đó không phải chủ Diệt Hồn chỉ đơn thuần diệt hồn, trong đó còn có chú Dẫn Hồn, kẻ không nên ở lại thì tiêu tan, kẻ nên luân hồi thì luân hồi.
Với tính giác ngộ của anh, không bao lâu là sẽ ngộ ra được sự kỳ diệu trong đó, rất có lợi cho cuộc sống của anh sau này.
Ngoài mấy chuyện này ra, những chuyện còn lại, anh tự giải quyết là được.
Tôi nhấc chân đạp cửa, đi ra ngoài.
Nói thật, đó là cửa của tôi, tôi cũng thấy hơi tiếc.
Tôi đi đến trước bức tranh đó, bức tranh đang dựng đứng trong không trung, giống như cảnh tượng trong phim huyễn tưởng, một bức tranh cũng có thể đứng trước con người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.