Chương 187: Hỗ trợ điều tra vụ án
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 2091 chữ
- 2021-12-31 04:56:02
Thật ra anh Long là gián điệp nằm vùng của chúng tôi.
Rồi sao?
Tôi nhìn thẳng vào người trước mặt, đối phương bị nhìn chằm chằm nên tay chân8 luống cuống.
Nhưng chúng tôi không có chứng cứ.
Tôi đi vào thang máy, ông cụ ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng không tiến vào cùng.
Tôi ấn nút, thang máy chạy xuống dưới lầu. Lúc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, vừa ra đến cửa, tôi đã thấy Chu Cường đi về phía mình. Chu Cường đang khép chặt áo khoác vào người, vừa thấy tôi thì lập tức bước nhanh đến.
Quả nhiên Tử Mặc cũng biết, tôi quen biết anh ta khi đang đi tìm Huyền Quân. Ở một thế giới khác, tôi thường hay ra ngoài vào ban đêm, khi đó Tử Mặc gặp được tối, thường xuyên đi cùng. Tôi đi đến đâu, chỉ cần anh ta ở gần là nhất định sẽ xuất hiện, có điều đã qua mười tháng rồi.
Tôi ở thế giới khác chỉ mới tìm có mấy ngày.
Cô ra đây chờ tôi à?
Anh đi một mình?
Vân Nhã đang nắm nhoài lên giường mà ngủ. Tôi chạy ra cửa nhìn theo ông cụ đó, thấy ông đang chống gậy chuẩn bị vào thang máy, tôi lập tức đi qua.
Ông cụ dừng lại, liếc nhìn tôi:
Cô muốn đi ra ngoài à?
Anh ta là ma, xe cũng là xe ma.
Tôi thản nhiên nói, Chu Cường gian nan nuốt một ngụm nước bọt, lúng túng cười ha ha hai tiếng.
Tử Mặc nhìn Chu Cường thông qua kính chiếu hậu:
Người sống hả?
Sau đó tôi đi nghỉ ngơi, trong phòng bệnh có giường cho người thăm nuôi. Lúc đang ngủ, tôi mơ thấy người phụ nữ lái xe thể thao kia, cô ta bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, nằm trên mặt đất vừa gào vừa khóc, bảo rằng cô ta chỉ bị Long Đình lôi kéo mà thôi, kết quả lại bị một gã đàn ông tát cho một bạt tay, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chúng mày, kéo ả ta vào trong khoang thuyền, để chung với đám đàn bà sắp bán ra nước ngoài đi, có khi còn bán được giá hời ấy chứ.
Tìm người tính sổ.
O!
Tôi nhìn người phụ trách, thông qua thông tin trên tài liệu, biết được tên của anh ta là Chu Cường.
Chu Cường thở phào nhẹ nhõm:
Cảm ơn vì đã hiểu cho chúng tôi. Chúng tôi biết đám người đó buôn bán phụ nữ và trẻ em, cũng biết quá trình và thủ đoạn mà bọn chúng dùng. Lúc thì ngụy trang thành tài xế taxi, trực tiếp chở phụ nữ đi, lúc thì giả làm chồng, người nhà, hay bạn trai của những cô gái đang say rượu, lúc thì giả làm người nhà hoặc ba mẹ của đứa trẻ. Có khi chúng sẽ công khai bắt người đi trước mặt quần chúng, khi thì lợi dụng một số thủ đoạn lừa gạt những người xung quanh.
Chúng tôi đã sắp xếp rất nhiều người theo dõi, nhưng vẫn không bắt được bọn chúng. Hiện tại mục tiêu đã bị theo dõi chặt chẽ trong hai tháng, nhưng bọn chúng vẫn cứ lừa bán phụ nữ và trẻ em một cách
Anh ta là cảnh sát, đang điều tra một vụ án, anh có biết xung quanh đây có chỗ nào tên là Mã Đầu không, ở đó có một bọn người chuyên bắt cóc phụ nữ và trẻ em.
Hai người muốn tìm bọn chúng hả, tôi có biết.
Vậy rốt cuộc cô là người hay quỷ?
Anh nghĩ sao cũng được.
Sau khi rời khỏi con ngõ, tôi đảo mắt nhìn đường xá xung quanh, chẳng mấy chốc, một chiếc xe taxi phanh cái
két
trước mặt chúng tôi, cửa xe mở ra, Tử Mặc hỏi tôi:
Ra ngoài hả?
Ù.
Người giầy Chu Cường' kéo người giấy tối lên xe rồi nhấn ga vọt đi, ba tên nọ tức tốc theo sau.
Lúc này tôi mới nhìn về phía Chu Cường đã bị dọa cho chết khiếp. Tôi bước ra khỏi ngõ nhỏ, Chu Cường thấy thế cũng vội lấy lại tinh thần rồi đuổi theo tôi, vừa đi vừa nhìn tôi chằm chằm. Anh ta gãi đầu gãi tại mãi, rồi lại tự nhéo mặt mình, đau đến mức nhe răng trợn mắt, sau đó mới dè dặt hỏi tôi:
Cô là người hay là quỷ vậy?
Sau đó, tôi thuận tay lấy người giấy mang theo ra, thổi một hơi.
Hai con người giầy vừa rơi xuống mặt đất lập tức biến thành dáng vẻ của tôi và Chu Cường. Ba kẻ kia đi tới, người giấy Chu Cường' xông ra ngoài trước, sau khi đánh ngã hai người thì dắt người giấy tối nhanh chóng chạy trốn, ba tên kia thấy vậy cũng lập tức đuổi theo.
Vừa mở mắt ra, tôi lập tức nhìn thấy một ông cụ bị gù đang đứng ở cửa nhìn Long Đình, ông ấy có một mái tóc bạc, ánh mắt nhìn Long Đình lại không vui cho lắm.
Thấy tôi tỉnh dậy, ông cụ cũng lập tức rời đi.
Tôi lái xe đến đây. Cô nói với tôi trong đội có gián điệp nhưng tôi nghĩ mãi mà vẫn không biết là ai.
Chở tôi đi đi.
Vậy anh tin trên thế giới này có quỷ không?
Tôi hỏi Chu Cường, anh ta gật đầu.
Thể thì tốt rồi.
Tôi và Chu Cường xuống xe, Tử Mặc thò đầu ra khỏi cửa kính:
Người anh em, anh tên gì?
Tiểu Chu.
Vâng.
Đi đâu?
Ha?
Tôi nói cứ chạy tiếp về phía trước đi.
Tôi thản nhiên nhìn chiếc la bàn trong tay, lơ đãng mân mê.
Đúng vậy, tôi là người phụ trách.
Chu Cường lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Năm mươi bó nhang đèn, hai xấp tiền âm phủ.
Tử Mặc lập tức ra giá cắt cổ.
Chúng tôi đã theo dõi bọn chúng lâu rồi nhưng vẫn không tìm được chứng cứ, lần này có anh Long giúp chúng tôi điều tra rõ hơn, nhưng lại bị bọn họ phát hiện. Chủng lợi dụng người phụ nữ kia, dụ anh Long ra ngoài, sau đó đánh anh Long thành nông nỗi như vậy. Chúng tôi tới muộn, đều do sơ suất của chúng tôi mới hai anh Long bị thương nặng như thế.
Nói đi, các anh muốn tìm cái gì?
Dẫn chúng tôi tới đó đi.
Tử Mặc hơi do dự
Vậy cô tính trả tôi bao nhiêu, việc này sẽ làm tôi đắc tội với người ta đó.
Anh là một con quỷ, còn sợ đắc tội với ai, có tin tôi tiễn anh đi đầu thai luôn không?
Tôi hỏi Tử Mặc, sờ sờ chiếc la bàn trong tay, Tử Mặc nghe vậy, lập tức không vui.
Thì ra anh ta biết chỗ này thật.
Suốt đường đi, Chu Cường cứ luôn ở trong trạng thái bàng hoàng bất an, tình trạng này kéo dài đến tận lúc chúng tôi đến nơi.
Cho nên?
Người đó lại giải thích:
Chúng tôi hy vọng anh Long có t3hể giúp đội điều tra thu thập thêm chứng cứ.
Anh nghĩ sao?
Nghĩ không ra.
Thấy đối phương đồng ý, tôi mới đứng dậy bảo:
Vân Nhã, cô ở5 lại đây nhé, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi với anh ta trước.
Sau khi theo cảnh sát lên xe, tôi xem qua một số tài liệu, phát hiện những người này không chỉ buôn bán phụ nữ và trẻ em mà thậm chí còn từng giết người.
Vĩ đại quá ha!
Vân Nhã đứng một bên chen ngang vào, tôi liếc Vân Nhã một cái, cô ấy mới chịu ngậm miệng.
Vân Nhã, cô chăm sóc cho Long Đình.
Vâng.
Các anh cần chứng cứ gì, tôi sẽ tìm cho các anh. Nhưng tôi muốn các anh cam đoan một việ9c, không được công bố chuyện của Long Đình ra ngoài, hơn nữa còn phải ký thỏa thuận trên phương diện pháp luật, nếu bất kỳ một thông tin nào bị6 lộ ra, các anh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Được.
Vậy thì được!
Tử Mặc huýt sáo, thong thả lái xe đến Mã Đầu.
Lên xe đi.
Tôi mở cửa bước lên xe, Chu Cường cũng khom lưng ngồi vào, Tử Mặc lập tức nhấn ga lái xe đi, Chu Cường vô cùng căng thẳng:
Sao mà xe này lạnh dữ vậy?
trắng trợn trước mắt chúng tôi, vậy mà chúng tôi vẫn không có cách nào ngăn cản được.
Chu Cường tức giận đấm một phát lên cửa xe, tôi nhìn thoáng qua nắm đấm của anh ta:
Trong đội của các anh có gián điệp.
Tôi nói rồi bâng quơ nhìn người tài xế đang ngồi ở phía trước, người tài xế đó ngạc nhiên nhìn lại tôi.
Đại ca, bọn em có thể hướng thị trước không?
Một gã đàn ông béo múp, mặt mũi thô thiển cười hề hề hỏi.
Đi đi, đừng làm chết ả là được.
Tôi nhìn Long Đình:
Người phụ nữ kia đâu rồi?
Cô ta bảo thích tôi, tuy chúng tôi cũng đang hẹn hò, nhưng tôi không thích cô ta. Có điều, khi Chu Cường cho tôi xem tài liệu, tôi biết cô ta là tình nhân của một tên trùm giấu tay, cho nên tôi mới cố ý để cô ta dụ dỗ.
Chu Cường lập tức lên xe chở tôi đi tìm người đàn ông kia. Anh ta dừng xe trước một quán ăn chơi, chỉ vào bên trong:
Ở đây này, tên kia đang sung sướng trong đó đấy.
Chạy tiếp đi.
Tôi định đẩy cửa xuống xe, Tử Mặc suýt lạc tay lái, chiếc xe cũng hơi chao đảo:
Cô điên à, giờ mà cô xuống xe là ngã chết đó!
Tử Mặc mất hứng, lạnh lùng trùng tôi một cái, sau đó không để ý tới tôi nữa mà nhìn về phía Chu Cường:
Này người anh em, anh phụ trách vụ án này hả?
Chu Cường ngớ người, ghé vào bên tai tôi, nhỏ giọng hỏi:
Đó là cái gì?
Này, anh làm gì đó? Dê xồm hả?
Tử Mặc đột nhiên rú lên, dọa cho Chu Cường giật bắn, anh ta sợ run người, vội vàng ngồi lui ra xa chỗ tôi.
Nhang đèn là loại nhang dùng để viếng mồ mả, còn tiền âm phủ là loại tiền mà anh ta có thể sử dụng, anh chưa thấy bao giờ à?
Tôi hỏi Chu Cường.
À, tôi biết rồi.
Lúc này Chu Cường mới tỉnh ra, anh ta nhìn Tử Mặc:
Tôi sẽ trả.
Chúng tôi cũng đã nghi ngờ về chuyện đó, nhưng trong đội chỉ có từng ấy người thôi.
Khuôn mặt Chu Cường lộ vẻ bất đắc dĩ.
Mười hai giờ đêm nay tới tìm tôi, tôi dẫn anh đi bắt người.
Tôi nói xong bèn lập tức xuống xe, Chu Cường cũng xuống theo tôi.
Cô có chắc sẽ thành công không?
Trước khi tới, nhớ gọi cho tôi.
Dứt lời, tôi xoay người trở về bệnh viện. Vân Nhã thấy tôi vào, vội chạy đến bảo Long Đình muốn gặp tôi. Tôi nhìn Long Đình, anh ta cười khổ:
Tôi biết mình không nên thể này, tôi đã không nghe theo lời thầy nói, nhưng nếu không làm như vậy, tôi sẽ không thể cứu được những phụ nữ và trẻ em đó.
Tôi nghe nói có một đôi vợ chồng, vì tìm kiếm đứa con thất lạc ba năm mà một người thì điện, một người thì bệnh nặng đến chết, nhưng rốt cuộc đến giờ con của họ vẫn chưa được tìm thấy. Bọn người kia thực khốn kiếp, tôi không nhịn được.
Chu Cường khởi động xe, tiếp tục lái về phía trước, sau khi anh ta đi được một đoạn rồi tôi mới nói:
Dừng xe ở đầu hẻm phía trước, chúng ta xuống xe đi vào trong.
Chu Cường cũng không nhiều lời, sau khi xe dừng lại thì bước xuống. Chúng tôi cùng đi tới ngõ nhỏ, không bao lâu sau cũng có ba người vào theo, bọ họ đến đây để đối phó với tôi và Chu Cường.
Chu Cường định ra tay, nhưng tôi kéo anh ta trốn vào một chỗ.
Mấy tháng không gặp, sao cô vẫn vô tình như thế nhỉ?
Không đi thì thôi.
Gã đàn ông xoay người rời đi, còn người phụ nữ kia thì bị kéo tới một bãi đất trống, kế tiếp là một đám đàn ông đi qua đó.
Tôi trở mình, tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.