• 600

Chương 206: Nếu hắn không chết, làm sao giải sầu đ y


Khi Long Đình trở về đã là ngày hôm sau, anh ta lên lầu tìm tôi. Tôi mở cửa mời vào, anh ta báo:
Tử Ngọc định làm lễ cúng b8ái siêu độ vong hồn.


Tôi đang tính nói chuyện thì Huyền Quân đột nhiên xuất hiện đi tới, hắn còn chưa đi ư?
Tôi thấy hắn thì không khỏi lo âu, chẳng nhẽ tất cả đều là thật, chỉ có tôi tưởng hết thảy là mơ?

Thấy Huyền Quân9 tôi lại áp lực, bên phía hắn bắt đầu bàn giao với Long Đình:
Không cần nhờ người ngoài làm, cậu đi đi. Tôi sẽ truyền cho 6cậu chủ Vãng Sanh, nhớ kỹ, trước khi động thổ phải khai báo rõ ràng, thông báo cho vong hồn bên dưới. Bạch Căn Sinh đã bị b5ắt, không lâu sau sẽ lâm bệnh nặng, còn Bạch Tử Ngọc chẳng phải con nhà họ Bạch, chỉ là người vô tội bị cuốn vào.

Giáo sư Trương cử đùa, con người rồi sẽ chết, chết sớm hay chết muộn âu cũng là chết, bận tâm chi mấy mươi năm này.
Tôi nhất thời không nhịn được nói ra những suy nghĩ trong lòng, sau đó lại hối hận, thường ngày theo đuổi Quý Mạt Dương học bản lĩnh mồm mép không tha ai, thi thoảng lỡ lời nói ra những lời không xuôi tai. Hôm nay lại đúng lúc đụng trúng Huyền Quân, tự nhiên có hơi lúng túng.
Tôi gượng gạo cười với Huyền Quân, sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Hắn nói:
Giáo sư Trương thật biết thời biết thế.


Ha?

Nhưng Bạch Tử Ngọc thương cảm bọn họ, dự định dỡ phòng ốc bên trên xây thành khu nghĩa địa, xem như có lòng tìm cho họ chốn dung thân.
Còn kẻ tiếp tay cho Bạch Căn Sinh đã chết từ hôm qua, bọn họ có thể yên lòng. Về phần những vong hồn đó cũng nên đi đầu thai rồi.
Sau khi chiều cao rành mạch hằng tung chú Vãng Sanh.

Cẩn tắc tu dưỡng pháp tắc đại đạo, tịnh tâm thụ giáo ngu trị, giáng xuống sắc vàng phồn hoa chân chất. Ngũ tạng kết thai anh, u hồn thắng thiên đường, phi thăng nơi đất lành. Phúc tuệ bất biến, ban phát chúng sinh.

Tụng liên tục ba lần, sau khi động thể không được phép để phụ nữ tiến vào, tránh âm khí đảo ngược, làm thế sẽ ảnh hưởng tới vận thế của Bạch Tử Ngọc, phá hủy âm đức.


Phía bên đó phát hiện có bà cụ điên điên khùng khùng, bà ấy không chịu đi, cứ gào khóc mãi.
Long Đình báo cáo tiếp, tôi chợt nhớ tới cụ bà kia.
Sắc mặt Huyền Quân đen như đột nồi:
Giáo sư Ly... cô có biết con muỗi chết như thế nào không?


...
Tôi trầm tư một lúc:
Chết no?
Huyền Quân cười đầy ẩn ý:
Bị đập chết!

À! Đúng là nhiều con bị đập chết thật.
Tôi gật gù đồng ý với quan điểm của Huyền Quân. Huyền Quân ngoài cười nhưng trong không cười:
Vậy giáo sư Ly có biết tại sao chúng bị đập chết không?


Vì hút máu?

Tôi âm thầm quan sát, trên người Huyền Quân không bị tổn hại gì cả, xem chừng tụng chú sám hối chín trăm chín mươi chín lần hiệu nghiệm đây.
Thế là tôi lên tiếng trước:
Trước hết tôi rất cảm ơn giáo sư Trương, ngoài ra về việc liên quan tới giấc mơ này, tôi thấy chẳng còn việc gì nữa, chỉ bằng giáo sư Trương về trước nhé, anh thấy sao?


Chẳng sao trăng gì hết.
Huyền Quân ngang ngược, tên này đúng là không chịu nói phải trái.
Tôi ngỡ ngàng, thật à?
Thấy dáng vẻ ngây ngô tròn mắt của tôi, Huyền Quân tức mình thở phì phì. Trước mặt tôi như hiện ra hình ảnh của một con trâu cường tráng, mũi đeo khuyên sắt, con ngươi trợn từng phẫn nộ, lỗ mũi phu hai ống khói phun phì phì, móng cáo trên đất lấy đà, chuẩn bị xông qua đằng này, tôi thật sự bị dọa sợ cho chết điếng.
Tôi nhìn chằm chằm Huyền Quân không nhúc nhích, chợt thấy hơi nhớ Quý Mạt Dương, nếu Quý Mạt Dương ở đây nhất định anh ấy sẽ giúp tôi.

Vì mồm miệng không sạch sẽ đấy!


Việc này liên quan gì tới miệng chứ, chẳng qua nó.


Hơn phân nửa muỗi cái đều là đám tham ăn, nếu như nó không có chường cái miệng ưa cần lung tung sao lại bị đập chết?
Nghe Huyền Quân nói như vậy, tôi ngờ ngợ nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn đã không khách khí, tất nhiên tôi cũng tự giác xóa bỏ ơn cứu mạng lúc trước:
Giáo sư Trương chính khí ngay thẳng đương nhiên không sợ chết, nhưng trong mơ khó tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giấc mơ này kéo ra giấc mơ khác, xâu thành một chuỗi.
Tuy nói việc tôi cứu người đã phá vỡ quy định, làm đứt đoạn tu hành, nhưng nếu không phải chuyện giáo sư Trương tìm người nọ bị tôi biết được thì tôi cũng chẳng gặp chuyện không may. Nếu đã như vậy cách tốt nhất là giáo sư Trương quay trở về đi.
Phải biết thi pháp trong mộng không phải chuyện đùa.

Huyền Quân tiếp lời:
Bà cụ đó là một nhân vật then chốt, sau khi hỏa thiêu hài cốt hãy giao cho bà ấy, với cả chuẩn bị nơi để bà hợp táng với em trai nữa, nhớ phải thu xếp cho cẩn thận, vậy là được rồi!

Long Đình ngẫm nghĩ rồi đáp:
Tôi biết rồi.

Long Đình nhìn tôi một cái rồi rời đi, tôi biết mấy ngày tới anh ta bận tối mặt tối mũi nên sẽ không có thời gian quan tâm chuyện của tôi. Nhưng hiện tại tôi có chút lo lắng, giấc mơ này vẫn chưa kết thúc, có lẽ nó sẽ còn kéo dài mãi. Đợi Long Đình đi rồi, Huyện Quân tiến lại nghiền ngẫm quan sát tôi, tôi bị nhìn tới mức cả người mất tự nhiên, định bụng thẳng thắn trò chuyện, sẵn tiện cảm ơn sự giúp đỡ của hắn, dẫu sao hắn cũng đã cứu tôi một mạng.

Cũng thường thôi!
Tốn nhiều nước bọt như vậy vẫn không thấy Huyền Quân dịu lại, cuối cùng tôi cũng hết kiên nhẫn, định bụng tiến hắn đi luôn. Nhưng nghĩ lại, là hắn đang ở trong giấc mơ của tôi, hay là tôi đang ở trong giấc mơ của hắn. Nếu là giấc mơ của mình, tôi chỉ cần tỉnh dậy là được, nhưng nếu là giấc mơ của hắn, thế thì phải tốn sức một phen, cần bắt hắn tỉnh dậy mới được.
Để phán đoán ra là giấc mơ của ai, nhất định phải xem xem ai là người chủ đạo.
Tôi thận trọng suy xét, từ đầu chí cuối, cảnh trong mơ đều không phải điều tôi muốn, mà là do Huyền Quân kéo tôi đi, cho nên tám chín phần mười đây là thế giới trong mơ của hắn.
Huyền Quân tức đến nói năng lung tung:
Tôi thấy cô giống y con muỗi đấy!


Thế anh lầm rồi, trước giờ tôi không uống máu bao giờ.
Tôi bào chữa cho bản thân, Huyện Quân ngớ ra, tôi bèn nói tiếp:
Nói vậy chắc do kiếp trước con muỗi gây nghiệp chướng, đời này không những bị phạt hút máu còn bị đập chết. Dù cho không bị đập chết cũng chẳng sống lâu được.
Có điều con người cũng không nên quá độc tài, ngẫm thử xem, món chính của muỗi là mật hoa và chất lỏng từ thực vật cơ mà. Chỉ khi ở thời kỳ sinh sản, vì để thúc đẩy quá trình hình thành trưng chúng mới hút máu. Như vậy xem ra, con người cho muỗi hút chút máu ít nhất cũng coi như đang làm việc thiện, thể chẳng phải đang trợ giúp muối sinh sôi nảy nở sao.


Vạn vật trời sinh ăn thứ gì đều do thiên tính, giữa muôn vàn loài vật ắt hẳn sẽ có đủ loại bản tính. Thiên tính của cây cối hoa cỏ là hấp thu chất dinh dưỡng có trong đất đai, tắm mình trong ánh mặt trời và mưa móc. Bản tính của muỗi cái là hút máu động vật, đó là một phần trong sinh mệnh chúng. Giống như con người vậy, để sống cần phải ăn uống ngủ nghỉ, đều là cùng ý này.
Thật ra con người nên đối xử tử tế với chúng, muỗi hút máu thì bị đập chết, thể con người ăn động vật sao lại không bị đánh chết? Con người gì mà chẳng ăn, miệng cũng chẳng sạch sẽ là bao, nhưng chẳng thấy ai bị đánh chết.
Nói trắng ra chỉ là một chút máu thôi mà!

Nếu hắn muốn sống như kẻ say mơ mộng tôi cũng không cản, chỉ mong hắn đừng có liên lụy tới tôi, tôi còn chưa sống đủ đâu.
Tâm trạng vốn đang tốt đẹp của Huyền Quân bỗng chốc lao dốc không phanh.
Hắn hầm hừ nhìn tôi:
Cô chỉ ước gì tôi chết quách cho rồi phải không?

Tôi điềm nhiên diễn giải, Huyền Quân bị chọc tức đến bật cười:
Giáo sư Ly quả nhiên thật phi phàm, có thể miêu tả một loài trong bốn con vật gây hại thành ra dễ thương tới vậy!
Ánh mắt Huyền Quân nhìn tôi như thể đang nhìn một con muỗi, sẵn sàng vung tay đập chết loài muỗi đáng yêu là tôi ra bã bất cứ lúc nào.
Để bảo toàn mạng sống, để không bị coi thành muỗi đập chết, tôi liến thoắng biện bạch:
Tuy đôi lúc loài muỗi khó ưa thật, nhưng thường ngày chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị nó chích, huống hồ... lòng khoan dung của con người xác thực hơi bị ít. So với những loài động vật khác thì cách làm của con người quá tuyệt tình, sao lại nỡ một phát đập chết chúng chứ. Anh coi đám động vật khác kia kìa, có tấm lòng độ lượng biết bao. Khi đám muỗi kết thành bầy hút máu, cùng lắm chúng chỉ phẩy đuôi xua đuổi thôi, ít ra không có đập chết. Giáo sư Trương... anh nói coi có đúng không?

Huyền Quân nheo mắt nhìn:
Giáo sư Ly hài hước ghê đấy!

Nếu đã là giấc mơ của Huyền Quân, vậy chỉ cần tội giết hắn thì hắn sẽ tỉnh lại thôi.

Tôi đăm chiêu nhìn hắn, suy tính nên siết chết hay đâm chết, hoặc là đẩy hắn từ trên cao xuống đây.

Thuốc độc không hề có tác dụng, ở trong mơ, nếu muốn thoát thân tỉnh lại, nhất định phải do cái chết đánh úp bất ngờ mới có tác dụng. Sau khi uống phải thuốc độc, chủ giấc mơ có thể sẽ phát giác được, nếu hắn không thấy đau bụng tất nhiên chưa chịu tỉnh giấc.

Huyền Quân trùng trùng nhìn tôi, sắc mặt dần dần xám xịt.

Hắn nghiền ngẫm:
Giáo sư Ly quả thực là vô cùng đáng yêu!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.