• 607

Chương 22: Chồng chưa cưới


Đóng cửa lại, tôi hỏi trong phòng 707:
Cô có ở đây không?


Ngoài cửa sổ vẫn còn ánh sáng, nhưng lúc này mây đã giăng kín trời. 8
Tôi kéo Huyền Quân ra, Trần Tử Dương gào lên:
Ly Thương... em là của anh!

Tôi đã đi rất xa rồi, quay đầu lại nhìn thì bị tiếng gào lên ấy làm cho sững người, tôi là của chính tôi chứ!

Ba năm trước Tô Man đến đây, bắt anh ta đi, anh ta không còn quay lại nữa, tôi vẫn luôn đợi anh ta để nói một câu xin lỗi.


Nhưng tôi không đợi được, Tô Man dùng tôi làm vật hiến tế, hồn phách của tôi sắp tan biến rồi!

Tôi ngơ ngác nhìn về phía góc tường mấy phút, đứng dậy nhìn về phía Huyền Quân. Hắn vẫn lạnh lùng như vậy, dù sao hắn không mở miệng chế nhạo tôi là tôi đã rất mãn nguyện rồi.
Tôi nhìn quanh phòng 707 một lúc rồi mới rời đi.
Rất nhanh, tôi cảm giác được căn phòng bắt đầu lạnh lẽo, tôi quay người lại, Huyền Quân đang đứng ở cửa, mà người ngồi xổm tron3g góc chính là cô gái đó.
Tôi vội bước tới, cô gái từ từ ngẩng đầu lên và mỉm cười với tôi.

Đừng qua đây, tôi sắp đi r9ồi!

Tôi dừng lại, làn khói trên người cô gái có màu trắng xanh, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết cô ấy không6 phải ác quỷ.
Ngay lúc tôi quay mặt đi, Trần Tử Dương bèn tiến lên kéo tôi, suýt nữa thì kéo tôi đâm sầm vào gã. Nhưng Trần Tử Dương sao có thể là đối thủ của Huyền Quân được, hắn kéo tôi vào lòng, giơ tay đẩy Trần Tử Dương.
Trần Tử Dương lùi lại phía sau, suýt nữa thì ngã xuống, đứng vững lại nhìn tôi:
Ly Thương, chuyện này là sao?

Dương ngăn lại.

Em làm gì vậy?
Trần Tử Dương đẩy Tô Man ra, giận dữ hỏi.
Trước mắt tôi choáng váng, cả người mềm nhũn, chân đứng không vững, sắp ngã xuống thì Huyền Quân ôm lấy tôi, miệng hắn dời đi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hắn đẩy ra, suýt
nữa khiến tôi ngã thẳng xuống đất. Tôi vội vàng đứng vững lại, hắn đã quay lưng lạnh lùng bỏ đi.
Cất xong biển số 707, tôi mới rời đi, nhưng ngay khi vừa bước ra ngoài tòa nhà ký túc xá nữ, tôi trông thấy Tô Man quay lại.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt Tô Man lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, cô ta hét lên, lao tới:
Tôi sẽ không tha cho cô đâu!

Lúc này vài tốp học sinh cũng quay lại rồi, Tô Man túm lấy tôi, liều mạng la hét, tôi đẩy cô ta, cô ta cũng không chịu thả tôi ra.
Những người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Huyền Quân, hắn ném cho tôi một ánh mắt đầy vẻ vô dụng và khinh miệt.
Tôi im lặng một lúc, đồ đàn ông cặn bã nhà anh, còn hỏi tôi có chuyện gì à?
Tôi không muốn để ý tới Trần Tử Dương, càng không muốn dây dưa, bèn kéo Huyển Quân rời đi. Gã lập bước tới cản chúng tôi:
Ly Thương, anh đang hỏi em đấy?

Tôi lách người sang một bên, định bỏ đi.
Tô Man nào có chịu buông tha, cô ta đuổi theo đòi tôi đền mạng:
Trả chị tôi lại cho tôi, trả chị tôi lại cho tôi!


Người tài xế chết rồi đến tìm tôi, ngày nào cũng quấn lấy tôi.


Tất cả là do tôi nợ anh ta, tôi sống cũng chẳng vui vẻ gì, ngày nào cũng thấy áy náy hổ thẹn.

Tôi nói xong định bỏ đi thì Trần Tử Dương kéo tôi lại:
Ly Thương, anh biết anh sai rồi, anh sẽ không như vậy nữa. Em đừng giận anh, hắn là người do em thuê tới phải không?


Tôi làm gì có tiền mà thuê tới, cũng không rảnh rỗi đến vậy, anh vẫn nên quan tâm vợ chưa cưới của anh chút đi.

Tôi ngồi xổm xuống, cách cô gái một mét, cô gái nói với tôi:
Năm đó học đại học, trên đường tới trường, tôi gặp 5một băng cướp. Một tài xế đã giúp tôi, nhưng tài xế ấy bị đánh trọng thương. Vốn dĩ tôi có thể báo cảnh
sát nhưng vì sợ bị liên lụy nên tôi đã bỏ chạy.

Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt Huyền Quân đang nhìn vào mặt mình, tôi cảm thấy hơi lạ, đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn chằm chằm vào môi tôi làm gì?
Đang định hỏi thì bàn tay đeo toga của hắn đột nhiên nắm lấy cằm tôi, cúi người xuống. Tim tôi run lên, nhìn đường nét gương mặt hắn từ từ phóng đại, hắn tham lam bắt đầu mút lấy môi tôi.
Hắn mà đẩy tôi ra, chắc tôi xấu hổ chết mất!
Nhưng hắn cúi đầu hôn lên miệng tôi một cái, còn lưu lại hương thơm hồi lâu. Tôi chợt ý thức được hắn chính là Hương Vụ, cho dù con người có thể giả mạo nhưng mùi hương trên người hắn không cách nào giả được.
Tôi vội đá vào người Tô Man, cô ta không đứng vững, thể là ngã xuống đất.
Bị ngã, Tô Man càng hung hãn hơn, cô ta lập tức đứng dậy lao về phía tôi, giơ tay lên định đánh tôi. Sắc mặt Huyền Quân trầm xuống, hắn dời bước định sang bên này, nhưng chưa kịp đi tới thì Tô Man đã bị Trần Tử
Trần Tử Dương cố chấp không chịu thả tôi ra, tôi đẩy gã một cái khiến gã ngã ngửa ra sau.
Có lẽ đây là chuyện tốt mà Huyền Quân làm, Trần Tử Dương muốn dậy nhưng không dậy nổi, tôi kéo Huyền Quân đi ngay lập tức, còn chần chừ e rằng sẽ không đi được nữa.
Đóng cửa phòng 707 lại, tôi nhìn ra dãy hành lang, không có ai cả, thế là tôi tháo biển số phòng 707 ra giữ làm kỷ niệm cũng tốt.
Tôi không nhớ tên cô gái ấy là gì. Nếu không mang theo thứ gì đó, e rằng sau này tôi cũng sẽ quên mất cô ấy!
Tô Man bật khóc:
Thầy đã chia tay với cô ta rồi mà vẫn còn dây dưa với cô ta, thầy tưởng em không biết à, thầy là vì cô ta nên mới muốn chia tay với em!

Tô Man hét lớn, mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ vào tôi, Trần Tử Dương nhất thời không biết giải thích thể nào, gã quay đầu nhìn tôi như thể đang lo lắng tôi có bị sao không.

Anh không nhìn ra sao? Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi. Vợ chưa cưới của anh vu oan tôi dụ dỗ anh. Tôi đến đây là vì La Quán Trinh - chị dâu tương lai của tôi. Chị ấy sắp kết hôn với Quý Mạt Dương rồi, tôi và
chồng chưa cưới của tôi tới đây giúp đỡ, không phải tới tìm anh, là hai người hiểu lầm rồi.

khiến tim tôi lại bắt đầu đập mạnh.
Xung quanh chợt vang lên những tiếng reo hò, thậm chí còn có người huýt sáo.
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm Huyền Quân, không ngờ tự nhiên mình lại đỏ mặt.
Tôi vội vàng quay đi, cố gắng không nhìn tới hắn, khoé miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười khiến người ta thấy mà điêu đứng.
Tôi bước đến gần Huyền Quân, nắm lấy tay hắn, khoác tay lên cánh tay hắn, nói như tuyên thệ:
Tôi không hiểu cô đang nói gì, đây là chồng chưa cưới của tôi!

Huyền Quân nhìn tôi, cũng giả vờ thuận theo ý tôi, tôi bị ánh nhìn của hắn làm cho bồn chồn.
Tuy tôi không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được.
Ai ngờ một khắc sau đó, hắn càng được nước lấn tới, cúi đầu hôn lên vành tai tôi ngay trước mặt bao nhiêu người, khí lạnh của hắn phả tới khiến tôi không khỏi giật mình. Tôi nhìn hắn, hắn bày ra vẻ mặt trìu mến

Là tôi đã hại cô, tôi nên đến sớm hơn một chút!
Tôi muốn nắm tay cô gái, nhưng cô ấy lắc đầu từ chối.

Tôi không ổn rồi, phải đi rồi, cảm ơn cô!
Cô gái nói xong liền biến mất, giống như một làn sương biến mất trước mắt tôi. Khi tôi vươn tay ra, chỉ còn là một lớp sương mù màu xanh, sương tan đi rồi, chẳng còn gì nữa.
Nhìn bộ dạng đó của hắn, tôi thật muốn đuổi theo đập cho hắn một trận, nhưng khi vừa nảy ra ý nghĩ này, hắn đột ngột quay lại nhìn tôi, tôi giật thót tim, ngừng lại một lúc, nhìn hắn một cách khó hiểu.

Huyền Quân chắp tay nhìn tôi:
Cô muốn làm gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.