• 600

Chương 235: Hương thi


Quý Mạt Dương cất bước định tới gần lại bị Huyền Quân gọi giật lại. Anh ấy dừng bước tôi cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Huyền Quân ngồi xổm xuố8ng trước mặt mình. Hắn đặt tay lên ấn đường tối vẽ một đoạn chú tĩnh tâm, tôi hít sâu một hơi, nói:
Tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.


Tâm cô không tính, bọn chúng muốn mê hoặc cô mà thôi.


Nghe vậy, tôi ngồi xếp bằng, một tay kết ấn đặt ở mi tâm, niệm chú thanh tâm:
Đ9ại đạo vô hình, sinh ra thiên địa. Đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt. Đại đạo vô danh, gọi ra vương vũ. Ta không biết kỳ danh, đành...

Có Huyền Quân ở bên cạnh hộ pháp, tôi niệm càng ngày càng nhanh, đến khi bình tâm lại mới dùng. Mở mắt ra quan sát xung quanh, khắp nơi đều trốn5g rỗng. Quý Mạt Dương và La Quán Trinh như thể bị ngăn cách ở một thế giới khác, họ nhìn thấy tôi nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy họ đang nói gì. Quay lại nhìn Huyền Quân, hắn hỏi:
Ai dạy cô chú thanh tâm?



Sư phụ tôi.

Lão Mã còn nói: Nhất niệm sinh duyên khởi, nhất niệm sinh duyên diệt, nhất niệm sinh thành ác!
Tất nhiên tôi tin ông không gạt mình nên chưa từng dám quên lời ông răn dạy, ngay cả chú thanh tâm cũng khắc sâu vào xương tủy.
Huyền Quân nghe thấy cũng phải kinh ngạc!
Tôi bước qua chỗ quả trứng, nhấc nó lên kiểm tra lại thì phát hiện ngay dưới đáy có một lỗ thủng to chừng ngón chân cái bị che lấp.

Cái gì thế?
Tôi thốt ra miệng.
Làm trong ngành khảo cổ nhiều năm như vậy, quan tài đã thấy không vài chục thì cũng vài trăm, theo cảm nhận của tôi thì thứ này là quan tài chứ không phải trứng, nhưng tại sao dưới quan tài còn có lỗ?
Huyền Quân hỏi tôi:
Không biết thứ này?
Mặt tôi thộn cả ra. Sao mà tôi biết được!
Xem ra giáo sư Ly phải học hành cẩn thận lại rồi. Ngành khảo cổ còn chưa giỏi, nói gì đến tốt nghiệp ngành lịch sử. Em định tốt nghiệp kiểu gì đây?
Nói xong, hắn chỉ về phía quả trứng:
Vậy này gọi là chậu trẻ con.


Chậu trẻ con?
Tôi còn chưa hiểu gì, Quý Mạt Dương đã bật thốt lên. Anh nói tiếp:
Tôi từng nghe đến chậu trẻ con rồi, tương tự như kumanthong, đều là thứ hại người chuyên được luyện chế từ oán linh trẻ con. Những kẻ muốn hại người sẽ đặt xác đứa trẻ vào trong chậu bùn, phủ kín nắp chậu bằng bùn, lại đào một đường hầm dưới đáy chậu, đêm đến hồn phách đứa nhỏ sẽ men theo đó mà ra ngoài. Phương pháp này rất có hiệu quả với những người đã mất con, có thể khiến người ta phát điện, tổn thương tinh thần mà chết.
Những gì Quý Mạt Dương biết chưa chắc tôi đã biết, bởi cái tôi học tương đối chính thống, hầu như toàn là trên sách vở, còn Quý Mạt Dương thì khác, tuy anh ấy muốn truyền hết kiến thức cả đời cho tôi, nhưng cái gì bản thân còn chưa tận mắt thấy thì cũng khó mà dạy.
Tôi rút đèn pin, vừa soi cái đã giật nảy người, đèn pin trong tay cũng quăng đi mất. Tôi ngã ngồi xuống đất, sợ tới mức không đứng dậy nổi. Quý Mạt Dương thét lên:
Em sao thế?


Có một con mắt!

Tay này Huyền Quần ôm chặt tôi, tay kia thì kết ấn niệm chú thanh tâm. Tức thì tôi thấy đầu óc khoan khoái tỉnh táo hắn. Huyền Quân thấy tôi ổn rồi thì dừng niệm, chú thanh tâm của hắn còn lợi hại hơn của tôi, sao lúc nãy còn ngạc nhiên khi thấy tôi niệm làm gì?
Đưa đèn pin soi xuống sâu hơn, phía dưới còn có một cái miệng. Miệng rất nhỏ nhưng chưa đầy bụi, cho thấy người này đã tử vong rất lâu. Soi xuống thêm chút nữa, hai tay nhỏ bé đang trong tư thể vươn tới miệng lỗ hổng, bàn tay nhỏ xíu, có lẽ đứa bé này còn chưa tròn một tuổi. Tôi lùi về sau, hô hấp ngày càng nặng. Đưa mắt nhìn về phía Quý Mạt Dương, anh lo lắng hỏi:
Cái gì thế?

Tôi không trả lời, nước mắt cứ thể lã chã rơi.
Quý Mạt Dương thấy tôi khóc thì muốn vọt qua xem thử, nhưng bị La Quán Trinh túm chặt không cho đi nên đành đứng im tại chỗ dỗ tôi đừng khóc.

Sư phụ cô rốt cuộc là ai?

Mắt hắn lộ rõ vẻ tò mò, nhưng giờ giải thích ngay thì cũng không cần thiết lắm, dù sao hắn nghĩ gì tôi cũng biết tỏng rồi. Tu vi của người học bị ảnh hưởng rất lớn từ người dạy, uy lực của chủ thanh tâm tôi dùng lại cao đến mức không thể đo lường, hắn muốn biết sự phụ tôi là ai cũng dễ hiểu thôi. Nhưng Huyền Quân chỉ nhìn thấy cái trước mắt mà không thấy rõ cái sâu xa. Sở di lão Mã truyền chủ thanh tâm cho tôi không chỉ vì muốn bảo vệ đồ đệ chu toàn, mà còn vì muốn trần trụ tà ác trên người tôi. Theo lời ông nói thì bậc tu hành càng cao, tà ác trên người càng lớn. Ông hi vọng có thể tạm thời giam cầm tà ác trên người tôi, nếu có ngày không giam nổi nữa thì khi ấy tôi cũng đủ sức để tự tiêu trừ. Tôi hỏi ông tà ác trên người tôi là cái gì, ông chỉ nhìn mà không nói. Tôi biết chắc chắn pháp nhân của lão Mã có thể nhìn thấy, nhưng ông đã không đáp thì chỉ có một khả năng: nó là mầm tai họa lớn nhất. Mà đã là mầm tai họa thì kiểu gì ông cũng bảo tôi không thay đổi được, không đủ sức động vào.
Giống như chủ thanh tâm nói: Đại đạo vô hình, sinh ra trời đất. Đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt. Đại đạo tương hỗ lẫn nhau, âm dương tương sinh tương khắc, thiện ác cũng vậy.
Huyền Quân cất lời:
Đúng, nhưng chưa hoàn toàn. Ban đầu thứ này tồn tại là do một người mẹ. Con của cô ấy mất sớm, vì muốn an táng đứa trẻ, cô bèn làm một chiếc chậu bùn có nắp. Nhưng đậy nắp lại rồi cô vẫn thấy rất đau lòng, cho nên đã đào mấy lỗ hổng ở dưới đáy chậu, hi vọng hồn phách đứa nhỏ có thể theo đó chui ra. Kết quả là đêm đến, người mẹ mơ thấy đứa trẻ về tìm mình. Đây cũng là phương pháp hạ táng mà một vài thầy pháp làm để giúp những người mẹ mất con thi thoảng có thể gặp lại con mình, tuy nhiên về sau lại bị biến chất thành phương pháp hại người, bị cấm rồi biến mất.

Tôi quan sát xung quanh:
Nói như vậy, nơi này từng có rất nhiều người mẹ?


Không thể nào.
Huyền Quân quả quyết. Tôi đi lên xem cái lỗ, lần này không sợ hãi nữa. Thực ra tôi đâu có sợ thi thể hay ma quỷ, chẳng qua là nó xuất hiện đột ngột quá, tôi chưa chuẩn bị tâm lý nên mới bị dọa phát khiếp. Bật đèn pin soi, quả nhiên là mắt người. Con mắt trợn to, tròng trắng che kín tơ máu chòng chọc như đang nhìn thẳng vào mình, rợn cả tóc gáy.
Tôi rút dao vói vào chỗ khớp nối của quả trứng tách nhẹ, quả trứng cứ thế mở dần ra. Tháo nắp xuống, thi thể một bé gái mặc áo đỏ vạt trắng, đầu tết bím tóc dần xuất hiện. Chân con bé chỉ to xấp xỉ quả trứng chim, đầu ngón út nhỏ xíu, nó nằm co ro gục mặt.

Quý Mạt Dương điếng người, La Quán Trinh đứng bên cạnh anh che miệng bật khóc. Anh kéo cô vào lòng, La Quán Trinh òa lên nức nở. Tôi sụt sịt nhìn Huyền Quân, hắn vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho tôi.

Tôi bế đứa bé lên. Mắt nó phủ kín tơ máu, trợn ngược đầy sợ hãi, chứng tỏ đã chết trong trạng thái hốt hoảng cực độ. Tôi bế nó đi loanh quanh, khắp nơi rải đầy những quả trứng tương tự. Thử tưởng tượng mà xem, đám nhỏ tỉnh dậy từ mộng đẹp, phát hiện bản thân bị nhốt ở một nơi nhỏ hẹp nên sợ hãi bật khóc gọi mẹ, một đứa khóc dẫn đến cả đám cũng khóc theo, tất cả đều gào khóc thảm thiết.

Con người thật đáng sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.