• 601

Chương 240: Thương tử tôn, tổn nh n đinh


Khi người nọ được tìm thấy thì chỉ còn thoi thóp thở, xem như mạng của anh ta cũng lớn, rơi vào hố tuẫn táng mà vẫn có thể sống sót được.

Thì8 ra chỗ sâu của huyệt mộ này còn có một hố tuẫn táng. Nói là hố tuẫn táng thì hơi quá, bởi vì lõm sâu xuống một hố chôn cất không theo quy tắc, mà t3hi cốt bên trong cũng bị đặt ngổn ngang, giống như là ném xác chết từ trên cao xuống hơn, tạo thành cái hố chồng chất ở giữa rất cao, chung quanh rấ9t thấp.

Tôi từng thấy rất ít hố chồng chất như vậy, đều là nơi mà những người thợ và người xây dựng lúc chôn cất, sau khi hoàn thành hoặc ch6ưa hoàn thành đã bị ném xuống, không có đãi ngộ gì cả, chết rồi thì tùy tiện tìm một nơi ném xuống, tạo thành tình huống như thế này.

Anh tôi nói với tôi, dưới gầm trời không có ai tốt hơn anh Quý cả, không phải anh em ruột mà còn hơn cả anh em ruột.


Bèo nước gặp nhau nhưng đại ân đại đức.


Anh Quý...

Cặp mắt Tiểu Lưu ngây dại nhưng anh ta lại không giống kẻ ngốc.
Quý Mạt Dương không nói gì, chỉ nghe Tiểu Lưu nói:
Anh tôi có một quyển sổ khóa ở trong ngăn kéo, tôi từng lén mở ra xem, toàn là ghi nợ.

Anh ấy trả một số tiền vụn vặt cho những người khác, chỉ có một khoản tiền ghi dưới tên của anh. Tôi đã đến rồi, từ mấy trăm đồng anh ấy mượn để hút thuốc đến con số tiền triệu, tổng cộng là hơn bốn mươi triệu.


Đều là anh ấy nợ anh.

Thời gian xuống mộ không dễ chịu gì. Chắc chắn trước đây anh ta tưởng rằng đó là một câu chuyện giống như truyền kỳ, giống như trong phim ảnh, đi xuống thì tiêu sái, khi đi lên thì vẻ vang.
Nhưng xuống rồi anh ta mới biết, chỉ một suy nghĩ đã đánh đổi bằng cách biệt âm dương.
Quý Mạt Dương nói:
Sau này cậu có dự định gì?

Có những lúc đau lòng không phải đến từ sinh tử, mà đau lòng là không bao giờ còn cơ hội nữa.
Cặp mắt của Tiểu Lưu đờ đẫn, dường như chỉ là vì gây ra đại họa ngập trời, chứ không phải điều gì khác.
Anh ta nhớ lão Lưu, nhưng anh ta không bao giờ còn cơ hội nói với lão Lưu một câu nữa.

Anh trai cậu gửi một khoản tiền ở chỗ tôi, lúc trước anh ấy hỏi nhưng tôi không đưa, anh ấy nói để cho cậu kết hôn, tôi nghĩ có thể là tiên cá cược, cộng thêm tôi không ở đó nên không lấy tiền ra được, không đưa cho anh ấy.

Bây giờ cậu cần dùng, tôi sẽ lấy cho cậu.

Quý Mạt Dương nói như vậy, tôi thầm nghĩ khoản tiền này của anh là mười triệu hay hai mươi triệu,
Nhưng Tiểu Lưu cũng không phải người hồ đồ, anh ta cười:
Tôi chưa từng gặp anh Quý, nhưng lần này gặp đã học được nhiều điều, có ích suốt cả cuộc đời này.

Rời khỏi mộ đạo, Quý Mạt Dương nhìn về phía La Quán Trinh, cô ấy đã trở lại như lúc đầu, thậm chí chúng tôi còn không biết khôi phục lại như thế nào.
Nhìn bề ngoài thì tất cả đều khôi phục lại dáng vẻ vốn có, La Quán Trinh đeo balo, đi bên cạnh chúng tôi.
Họ cũng không nói nhiều, chỉ là tôi cứ cảm thấy bên phía Quý Mạt Dương không ổn.
Nhưng cơ thể anh ta thì không sao cả, chỉ gầy rộc và tiều tụy một chút thôi.
Nhưng cũng không khó tưởng tượng được dáng vẻ này của anh ta, bởi vì anh ta hôn mê ở đây quá lâu nên khiến cơ thể tiêu hao rất nhiều dinh dưỡng. Nhưng mấy người chúng tôi đều biết, một người hôn mê bảy ngày, không ăn không uống tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì còn sống là chuyện không thể nào.
Trạng thái của Tiểu Lưu rất ngây ngốc, Quý Mạt Dương không hỏi anh ta nhiều đã đi ra ngoài trước.
Tôi đi5 xuống kiểm tra, quả thực giống như tôi suy nghĩ, là một cái hố chất đống.
Chúng tôi đã phát hiện em trai của lão Lưu, cũng chính là Tiểu Lưu ở bên trong.
Tiểu Lưu hai mươi bảy tuổi, tướng mạo tuấn tú, là một anh chàng cao gầy, anh ta ngủ mê man ở trong đó, đến khi chúng tôi tìm được thì anh ta mới bắt đầu vùng vẫy ở bên trong. Lúc mới đầu chúng tôi tưởng rằng Tiểu Lưu ắt hẳn đã gặp gì đó ở trong này, nhưng anh ta đang nhìn chúng tôi, hai mắt trợn ngược, giống như đã không còn nhận thức rồi.

Năm kia anh ấy mua cho tôi một chiếc xe, tiêu tốn hai triệu tám trăm ngàn cũng là tiền của anh Quý.


Xe của tôi bị tôi đâm hỏng, sau khi xử lý xong thì bán đi, tôi cầm tiền đi mua cho vợ chưa cưới của tôi một sợi dây chuyền.


Anh Quý, tôi sẽ trả tiền cho anh.


Tôi muốn xuống mộ!
Quý Mạt Dương nhìn anh ta:
Không được!

Đây không phải là thương lượng, là mệnh lệnh không được phản bác. Dáng vẻ quả quyết cự tuyệt của Quý Mạt Dương khiến tôi nhớ đến chuyện lúc đầu anh ấy không đồng ý cho tôi xuống mộ.
Tiểu Lưu nhìn Quý Mạt Dương:
Anh tôi nói tôi bát tự cứng, tôi nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.


Muốn kiếm tiền thì chỗ nào cũng có thể kiếm được,
ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, cho dù cậu không phải trạng nguyên, thì kiếm một bảng nhãn cũng được.

Không cần phải đi theo con đường của anh cậu.


Anh cậu mang cậu xuống không phải muốn cậu học xuống mộ, mà là muốn cậu hiểu rằng bên dưới toàn là đường chết.

Cậu không thể xuống mộ nữa, nếu cậu nhất quyết muốn làm nghề này thì hãy làm cho tôi đi.

Tôi thiếu một người trông cửa tiệm.

Tiểu Lưu cười:
Vậy thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Anh ấy luôn quay đầu nhìn La Quán Trinh, dáng vẻ giống như lúc bình thường lo lắng cho tôi vậy, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Chúng tôi trở về xe và rời khỏi huyệt mộ, trên đường đi Tiểu Lưu đều trầm mặc.
Tiểu Lưu nói hy vọng chúng tôi đưa anh ta về nhà, cùng anh ta đến nhà vợ chưa cưới một chuyến. Quý Mạt Dương vốn là một người trượng nghĩa, chuyện đã đồng ý với lão Lưu thì sẽ làm được.
Trên đường đi, Tiểu Lưu nghe nói chuyện của lão Lưu mới có chút phản ứng, anh ta có vẻ rất đau đớn nhưng từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Lên phía trên mộ đạo, nhìn thấy ánh mặt trời thì Tiểu Lưu mới cất tiếng khóc lớn.
Còn đó là vì cái chết của lão Lưu hay là sự sống của anh ta thì không biết được.

Cậu muốn bao nhiêu?
Quý Mạt Dương ra vẻ không để ý đến tiền, vẻ bá đạo đến mức ngang tàng ấy nghiễm nhiên là tên phá của.

Tiểu Lưu quay người nhìn ra ngoài cửa xe, anh ta không nói nữa. Quý Mạt Dương nói:
Người sống không phải chỉ có một hơi thở, cậu sống cũng chỉ cần đến củi gạo dầu muối, vì một món tiền mà mệt như vậy thì không đáng!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.