• 600

Chương 251: Ông chứ không đơn giản


Huyền Quân dừng bước rồi dặn dò:
Mấy người đừng qua đây, lùi ra sau năm mươi mét hết đi.


Mọi người lui về sau, Huyền 8Quân hỏi tôi:
Em có phát hiện gì ở nhà cũ không?


Những người xung quanh đều sửng sốt, bởi vì tôi chưa hề nhắc tới, c3ả ba Chu Vũ cũng chưa từng đề cập đến, vậy mà Huyền Quân vừa tới đã nhìn ra manh mối. Đây không phải chuyện đùa, thế là tôi kể9 cho Huyền Quân nghe những gì mình biết.
Tôi thấy mà đau lòng, định qua hỗ trợ thì Huyền Quân cản lại, vòng từ một phía khác sang.
Quan tài được đặt xuống cái hổ được đào sẵn, Huyền Quân thả Âm Quỷ ra, nó nhanh chân chạy biển, chớp mắt đã khiêng xăng đổ vào trong hổ. Huyền Quân tạo một ngọn lửa từ hư vô thiêu rụi mọi thứ.
Trong quan tài vang lên tiếng lách tách, đám người giấy cũng bị chết cháy ở trong. Bọn chúng như người chiến sĩ mang tâm thái sẵn sàng hy sinh, không dao động, tôi chứng kiến mà bứt rứt trong lòng.
Huyền Quân gọi mấy người có ngày sinh tháng để có thể ngăn sát khí từ phong thủy sang nhấc quan tài lên. Huyền Quân khác với tôi, làm gì đều phải quan sát tận mắt. Quan tài được mở ra, nước biếc bên trong trực tiếp phun trào, làm nhóm con cháu nhà họ Chu sợ tái mặt
chứ.

Lùi lại, tránh xa chỗ này ra. Chu Đông, dẫn anh em cậu lùi về sau năm mươi mét.
Huyền Quân ra chỉ thị, bên Chu Đông dẫn nhóm Chu Vũ nhanh chóng lùi về sau.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, tôi vừa mở mắt đã đổi diện với Huyền Quân, hắn đang ngồi trên đất ôm tôi.
Tôi nhìn Huyền Quân, ánh mắt hắn nghiêm trọng:
Tỉnh rồi?

Tôi hỏi:
Bây giờ trong tôi thế nào?

Huyền Quân bể tôi rời đi rồi hỏi:
Sao lại đi ra đây?


Lúc tôi đi toilet có thấy ông chủ của Chu Vũ, nhưng toàn thân ông ta cứng ngắc, nhìn lạ lắm. Thế nên mới đi theo, nào ngờ lại tới tận nghĩa địa.
Nói ra cũng lạ, lúc tới nghĩa địa đột nhiên có nước biếc nhỏ xuống mặt tôi, sau đó thì tôi phát hiện bọn họ cũng tới đây.

Tôi bước tới muốn xem, nhưng bị Huyền Quân giữ lại, kiên quyết dắt tôi sang một bên.

Đây không phải nước thông thường, mà là nước chát!

Huyền Quân vừa thốt ra từ nước chát, tôi đã hiểu ra:
Ở dưới?

Cụ ông nhà cậu được thổ táng phải không?
Huyền Quân hỏi, Chu Vũ đáp đúng vậy.
Nhà họ Chu bày biện mấy cái bàn, chúc mừng Chu Đông và Đổng Tiểu Uyển. Khi mọi người đang rôm rả chúc mừng thì ông chủ của Chu Vũ tới, vừa vào đã xỉa xói mấy câu quái gở, nói xong là đi ngay. Tôi ngồi trong sân, đứng từ xa quan sát bóng dáng rời đi của ông chủ Chu Vũ, cơ thể ông ta cứng đờ, điệu bộ đi đường rất kỳ lạ. Vả lại lúc ông ta quay đầu nhìn vào sân, gương mặt rất khủng bố, còn nhe hàm răng nanh trắng ởn sắc bén. Tôi đứng dậy đi vòng ra ngoài. Ai cũng vui mừng vì hôn sự của Chu Đông, cộng thêm việc bà cụ nhặt lại được ba năm dương thọ, nên không có ai rảnh chú ý tới tôi.
Cứ vậy tôi bước ra khỏi sân, theo dõi ông chủ của Chu Đông.
Hiện tại đã xế chiều, sắc trời hơi âm u.
Đêm khuya thấy chính mình trong điện thoại có hơi đáng sợ, nhất là khi thấy một gương mặt không phải của mình xuất hiện. Bỗng nhiên tôi ý thức được, quanh đây có kẻ còn lợi hại hơn đã làm gì đó với tôi rồi.
Song tôi không tìm thấy kẻ nọ, tôi nhìn ông chủ của Chu Vũ, tôi biết rõ hiện tại chắc chắn không phải hình dạng thật của ông ta, có lẽ ông ta đang trong hình hài của tôi. Nhưng ông ta dụ tôi tới đây, làm sao có thể trở về dẫn người tới nhanh như vậy được.
Nhất định nơi này còn có người khác.
Huyền Quân bảo họ nên đặt lịch ở nhà hỏa táng trước, nếu không kịp thì phải hỏa táng ngay tại chỗ. Sắc mặt Chu Đông tối sầm:
Sao phải làm vậy?

Tôi giải thích:
Nước chát còn được gọi là nước biếc, loại nước này được mạch nước ngầm dẫn tới trút xuống dưới quan tài. Việc này có liên quan tới phong thủy chỗ này của nhà anh, vì dương khí sung túc, hai thứ xen lẫn vào nhau tạo ra nước biếc.
Thi thể trong quan tài bị ngâm trong nước biếc sẽ không bị thối rữa. Mà anh có biết điều đó có nghĩa là gì không?
Chu Vũ và Chu Đông không nói tiếng nào, những người đứng ở đằng xa đã giao cho hai người họ xử lý chuyện này.
Chương 143-: 4 ÔNG CHỨ KHÔNG ĐƠN GIẢN
Huyền Quân chờ tới lúc nước biếc bốc hơi hoàn toàn, xác chết bị đốt chỉ còn lại một năm tro tàn mới gọi Chu Đông và Chu Vũ tới. Hai người họ cầm mảnh vải đỏ gói mọi thứ lại. Huyền Quân chọn đất phong thủy mới, tiến hành chuẩn bị ngay trong đêm.
Trưa hôm sau, sau khi chuyển dời phần mộ xong xuôi, Huyện Quân mới đưa tôi về.

Đây là cái gì?


Kéo là vật mang sát khí, nếu máu dính trên đây là máu người thì càng đáng sợ. Ban đầu phong thủy nhà cậu rất tốt, nhưng đã bị hai cây kéo này phá hoại.


Cất nó đi đã.
Tôi còn định nói tiếp, Huyền Quân nhăn mặt không cho nhiều lời, tôi đành im lặng.
Huyền Quân buông tay tôi ra, tôi lấy lược gỗ và số tóc kia cho hắn xem. Hắn b6ảo tôi cất vào, sau đó đi vòng xung quanh xem xé

Không ai được lại gần, phải cách xa khu nghĩa địa ít nhất năm mươi m5ét.
Huyền Quân dặn kỹ, mọi người nhao nhao lùi lại, ba Chu Vũ cũng lùi theo sau.
Huyền Quân đi tới đi lui trong khu nghĩa địa, vừa đi vừa quan sát, tôi cũng qua bên khác dò tìm.
Huyền Quân ừ rồi đi hỏi Chu Đông:
Khi ông nội cậu được hạ táng đã xảy ra vấn đề, mở ra để tôi xem sao.

Chu Đông ngoảnh đầu nhìn người nhà, hơi lưỡng lự
Anh coi chuẩn chưa đó?
Huyền Quân mất kiên nhẫn:
Không thì thôi.
Chu Vũ vội nhanh chân tiến lại:
Xem.

Huyền Quân bảo anh ta mau chóng bắt tay vào làm, Chu Vũ lập tức đi chuẩn bị, rất nhanh đã mở được quan tài ra, thế nhưng dưới quan tài toàn là nước, vừa mở nước đã tràn cả ra ngoài.
Tôi tức tốc gọi điện cho Huyền Quân, mà giờ đây tay tôi đã nhăn nheo già nua, không giống tay của mình nữa.
Thấy tôi định gọi điện, ông ta hô lên:
Ông ta muốn tìm người giúp kia, mau cướp lấy điện thoại.

Tôi kinh ngạc phát hiện giọng mà ông chủ của Chu Vũ thốt ra là giọng của tôi. Chẳng trách đám Chu Vũ lại nghe lời ông ta răm rắp.

Chuyện chú hại cả nhà chúng tôi, ai nấy đều biết cả rồi. Vốn đã không định so đo với chú nữa, sao giờ chú còn dám làm ra chuyện tày trời ở phần mộ tổ tiên nhà tôi hả?
Người lên tiếng là Chu Vũ, bình thường nói chuyện với tôi, anh ta đều rất khiêm nhường tôn trọng, nhưng lúc này giọng điệu lại vô cùng hung hăng, dường như đang phải nhẫn nhịn cơn giận cực lớn.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta vừa gọi tôi là chứ.
Tôi nhìn Chu Đông, anh ta lạnh lùng trùng tôi. Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp chuyện thế này, tôi mở di động lên, mặc dù trời đầy mây, thậm chí sắp sập tối, nhưng tôi vẫn thấy được bản thân trong di động.
Không thăm dò được gì, Huyền Quân lấy la bàn ra tiện tay ném cho tôi, tôi đón lấy, mạnh ai nấy tìm trong nghĩa địa.
Thế nhưng chúng tôi tìm ròng rã hai tiếng đồng hồ, trời cũng chập tối rồi, Chu Đông và vợ anh ta đã trở lại mà vẫn chưa tìm được gì.
Tôi dừng lại:
Không tìm được.

Tôi len lén liếc Huyền Quân, hắn không hề giận, chỉ kéo tôi kiểm tra tới kiểm tra lại. Chu Vũ chạy vào, trông thấy cây kéo loang lổ vết gỉ sét còn dính máu thì hãi hùng:
Cái gì thế này?

Tôi đứng dậy dòm dưới chân, không ngờ dưới chân còn một cây kéo khác, ít nhiều cũng nhờ Hương Vụ nên tôi mới không bị thương.
Tôi từ dưới đất đứng dậy, Huyền Quân nhặt cây kéo lên:
Đây là thứ phá hỏng phong thủy mồ mả nhà cậu.


Là hình dáng của em.

Nghe Huyền Quân nói vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, còn may!
Chu Vũ ở ngay cạnh áy náy nhìn tôi:
Thầy Ly, thật xin lỗi cô.

Tôi khom lưng nhặt cây kéo dưới đất lên, quay về đưa cho Huyền Quân xem, hắn nhắn mày:
Về thôi.
Tôi quay lại, sắc mặt Huyền Quân tối sầm:
Cẩn thận!

Nghe hắn nhắc nhở, tôi còn chưa kịp định hình đã bất cẩn dẫm trúng cái gì đó, té cái rầm.
Huyền Quân chạy tới ôm tôi dậy.
Trong nghĩa trang vắng vẻ chỉ còn tôi và Huyền Quân, hắn nhìn tôi:
Em có đem theo người giấy không?

Tôi móc ra tầm mười mấy người giấy, thổi một hơi rồi ném ra ngoài.
Người giấy nhanh chóng biến thành hình dáng của con người, chúng tôi cạnh quan tài rồi nâng nó lên, toàn bộ nước biếc chảy ào ào xuống cơ thể chúng.

Sao rồi?
Tôi nhìn xuống dưới chân, lắc đầu:
Không sao!

Trước khi tôi ngã xuống đã được Hương Vụ đỡ lấy, cho nên không bị sao cả, có vẻ Huyền Quân cũng trông thấy.
Huyền Quân tiến tới cầm một lá bùa dán lên la bàn, tôi nhanh chóng hiểu ra, hắn định tìm thông qua tẩu huyệt.
Tầu huyệt chính là một cách tìm kiếm vị trí huyệt phong thủy trong bố cục phong thủy, trong đó gồm huyệt lộ và huyệt ân. Huyệt lộ là nơi thầy phong thủy vừa liếc mắt đã nhìn ra, còn huyệt ẩn thì phải dựa vào năng lực để tìm.
Trong mỗi bố cục phong thủy đều có huyệt ẩn, huyệt ẩn chứa đựng rất nhiều khả năng, khó mà tìm thấy. Nhưng có thể dựa vào một ít linh khí trên pháp khi mang theo bên mình nhiều năm để dò đường.
Tôi thuận tay ném la bàn ra, Huyền Quân dõi mắt theo. Mũi kim vốn đang chỉ hướng đông nam, nhưng lại đột nhiên có một hòn đá bị gió thổi tới đập lên la bàn khiến nó lệch hướng. Tôi cấp tốc chạy qua hướng đông nam, còn Huyền Quân vẫn theo dõi hướng la bàn rơi xuống. Tôi dừng bước tính toán phương hướng đáng nhẽ nó phải rơi xuống, còn Huyện Quân đi sang hướng khác, nơi la bàn rơi.

Không có.
Huyền Quân ở bên kia báo lại cho tôi, tôi bắt đầu tìm kiếm ở bên này, vì trời tối nên tôi bật đèn pin lên, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tìm một hồi, Huyền Quân gọi tôi bảo:
Đừng tìm nữa.

Huyền Quân cúi người bế tôi lên, tôi vội vàng nói:
Tôi không sao đâu.

Nhưng Huyền Quân vẫn mặc kệ, quyết làm theo ý mình, bế tôi ra ngoài. Chu Vũ không thể làm gì khác, đành đi ra theo, có điều Huyền Quân mới đi mấy bước đã vòng về, hắn nhìn ngôi mộ rồi thả tôi xuống.
Hắn bảo:
Tính thử xem.

Lúc này tôi mới quay lại.
Huyền Quân lấy một tờ giấy trắng ra, dùng hai cái la bàn chặn giấy lại. Hắn nắm chu sa tùy tiện hất lên, chu sa chấn động một lúc rồi dùng hắn. Tôi dòm sang nơi khi nãy mình tìm, không nhịn được lại sang bên đó, có điều thật sự vẫn không tìm được gì, buồn bực gắt:
Anh không định tìm phụ tôi hả?

Hương Vụ bực bội cằn nhằn:
Có tí chuyện như thể cũng phải gọi tôi?

Tôi đói rã cả người rồi!
Tôi lầm bầm, nghe tôi than đói, Hương Vụ mới lên tiếng, bảo tôi tiến lên năm mươi bước. Tôi tiến lên, quả nhiên tìm thấy.

Anh cũng biết tính cơ mà?
Tuy miệng nói vậy nhưng tôi vẫn giơ tay tính toán, Huyền Quân đi qua đó xem, tay cầm la bàn. Hắn cúi đầu nhìn la bàn, tôi cũng đi qua đó.

Bà cụ Chu nói gì?
Huyền Quân hỏi, tôi nhớ lại rồi nói cho hắn nghe.

Nằm mơ, mơ thấy ông Chu ở trong giấc mơ, lúc nào cũng nằm úp sấp trên trần nhà cười khẳng khác.

Khi tôi đang tìm ông ta thì đột nhiên trên mặt mát lạnh, có thứ gì đó rơi trúng mặt tôi. Tôi giơ tay lên sờ, vậy mà lại là nước biếc.
Tôi cảm thấy khó mà tin nổi, sao lại thế được. Nước biếc đã bốc hơi hết cả rồi mà.

Khà khà... khà khà...

Chu Vũ vọt tới cướp lấy điện thoại của tôi ném sang một bên, còn xô tội ngã. Tôi tính tủm tay quật anh ta qua vai, nhưng chợt phát hiện toàn thân mình lạnh buốt, cả người phát run, không biết đã bị làm sao.
Chu Vũ trở tay hất tôi ra ngoài, tôi đang than thở bản thân xúi quẩy thì chợt nghe tiếng quạt giận dữ của Huyền Quân:
Láo xược!

Tiếp đó cơ thể tôi được đón lấy, nhưng vẫn suy yếu, không ngừng run cầm cập. Huyền Quân ôm chặt lấy tôi, tôi ngã vào lòng hắn.
Chu Đông cũng gan dạ không kém, quay lại bảo Chu Vũ:
Chuẩn bị xăng.


Vâng.

Có lẽ không tìm được đủ nhiều, họ bèn mở mấy chiếc xe rút xăng ra. Sau đó đào một cái hố sâu cách đó không xa, con cháu nhà họ đồng, mỗi người đào một ít cũng đủ.
Ngay lúc tôi đang bận suy nghĩ, lại thình lình thấy có người đi qua phía này. Nhóm người này đi tới, một người trong số đó lên tiếng:
Ngay đằng trước rồi.

Giọng người nọ hơi quen, giống như giọng của ông chủ Chu Vũ, rất mau họ đã đi tới. Tôi thấy Chu Đông và Chu Vũ, hai người họ thấy tôi cũng bất ngờ.
Tôi lia mắt sang ông chủ đó, ông ta lộ ra điệu cười quỷ dị gian trá, dường như tôi nghe được cả tiếng cười khẳng khác của đối phương. Tôi ý thức được tình hình không ổn, vội quay sang hai người Chu Vũ và Chu Đông:
Mấy người định làm gì?


Vậy mấy người bảo nên làm sao đây?
Chu Đông hỏi.

Chuẩn bị hỏa thiêu, nhân lúc trời tối không ai nhìn thấy.

Huyền Quân đúng là càng ngày càng to gan, nếu bị ai biết chuyện hỏa thiêu xác chết thì tính sao đây?
Bên tai vang vọng tiếng cười khẳng khác, gió lạnh tàn sát bừa bãi, ồ ạt thốc tới.
Đáng lẽ mùa này không phải mùa gió rét, nhưng sao lại lạnh thế này, tôi lạnh tới nỗi run lên bần bật.
Cổ kìm nén, tôi đi tìm ông chủ của Chu Vũ, trong lòng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc ông chủ của anh ta làm sao đây?
Cũng không biết thế nào, cứ đi mãi đi mãi, chớp mắt đã không còn thấy ông chủ của Chu Vũ đầu nữa. Lúc tôi dừng lại thì phát hiện chỗ này khá bất thường, vì sao tôi lại xuất hiện ở phần mộ lúc trước của nhà họ Chu, sao tôi tới được đây?
Tôi nghiêng người muốn nhìn rõ xung quanh, nào ngờ vừa quay đầu đã đối mặt với khuôn mặt của ông chủ đó.
Kể ra cũng lạ, gương mặt ông ta trắng tái không giống như một người, ông ta cười khặc khặc, khuôn mặt phủ kín nếp nhăn xệ xuống. Tôi nhận ra không ổn, chung quanh truyền tới hơi lạnh rét buốt, tôi vội bấm quyết để bảo vệ bản thân. Sau đó lại không thấy ông ta đâu.
Tôi ngước lên lắc đầu:
Không sao, không phải lỗi của anh.

Chu Vũ vẫn rất áy náy, mắt anh ta đỏ ngầu:
Nếu không nhờ anh đây kịp thời đuổi tới, thì thực là hậu quả khó mà lường được.

Huyền Quân bế tôi lên, lia mắt nhìn những người ở hiện trường, lúc này hắn đang rất khó chịu.
Tôi vừa kể vừa bất đắc dĩ liếc khuôn mặt âm trầm của Huyền Quân. Tôi cũng chẳng phải đứa trẻ ranh chưa trải sự đời, vậy mà vẫn bị lừa, tất nhiên trong lòng hơi hậm hực. Huyền Quân bế tôi bảo:
Mệt thì nghỉ một lát đi.

Tôi không ngủ nổi, sao lại sập bẫy lúc nào còn không biết nhỉ, rõ ràng là ông chủ đó dẫn tôi tới đây mà. Nhưng khi tới nơi chỉ thấy ông ta dắt họ tới, kỳ quái hết sức. Sao ông ta nhanh thể được?



Thử đưa em tới căn bản không phải người mà là người giấy.
Một cầu của Huyền Quân đánh thức người trong mộng. Tôi bỗng nhớ tới biểu cảm khi ông ta quay đầu cười với mình, vẻ mặt âm trầm, trên mặt còn đánh phấn hồng, lớp trắng bệch dày cộm trên mặt giống như thoa nhiều phấn, muốn rơi rụng đến nơi.


Xem ra có kẻ đứng sau muốn hại tôi rồi.
Tôi bất đắc dĩ nói.


Không phải hắn muốn hại em, mà là muốn bảo vệ chính mình.


Huyền Quân bế tối về, suốt chặng đường đều không thèm để ý tới người nhà họ Chu. Cái tình của hắn y đúc Quý Mạt Dương, đụng tới tôi coi như đã chạm tới giới hạn của họ rồi.

Hiển nhiên hắn không định bỏ qua dễ dàng như vậy.

Huyền Quân thả tôi xuống xong, lại tức giận nói:
Lần sau nếu không có tội thì không được tự tiện quyết định bất cứ việc gì. Nếu em ngoan cố không chịu sửa, tôi đành phải giặt em bên người thôi, kể cả đi toilet.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.