Chương 274: Rút gân rồng, róc xương rồng
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1067 chữ
- 2022-02-04 05:57:51
Tôi cạn lời, Hồng Nhi đáp rất thản nhiên, cực kỳ giống Huyền Quân. Ông già nhìn Phù U, rồi nhìn Hồng Nhi, hơi bất ngờ:
Cậu là phu quâ8n của Phù U?
Ừ
...
Khác nhau ở đấy à?
Tôi còn muốn hỏi tiếp thị Huyền Quân đã nói:
Không khác nhau mấy.
Ph9ù U vội chạy tới:
Ông Uông.
Lui ra sau.
Hồng Nhi vô cảm nói, Phù U vội dừng lại.
Cảm ơn chủ nhân nhỏ.
Ông già đứng dậy, hai tay ôm quyền, khom lưng chín mươi độ.
Hồng Nhi lại gần nhìn ông già, v6ào đến trong, nó đã lớn lên, mang dáng vẻ của người trưởng thành.
Ông già nhìn vẻ ngoài người lớn của Hồng Nhi, sợ tới mức ru5n lẩy bẩy. Hồng Nhi xoay người đỡ ông già dậy, ông ta lại không dám nhìn thẳng. Hai người đi ra, bụi gai giống như vật sống, bò về phía hai người, gai góc bén nhọn như muốn đâm chết cả hai.
Chủ nhân nhỏ, chạy mau. Bụi gai này sẽ làm người bị thương đó.
Ông già vừa nói, vừa run rẩy. Hồng Nhi hừ khẽ, hoàn toàn không thèm để ý. Mà lúc bụi gai đến gần, cũng chậm rãi lùi về phía sau.
..
Không khác nhau mấy?
Vậy anh là nhánh long nào?
Uống công công, bản tôn và U Nhi đã đính hôn, chỉ đợi ngày kết hôn về chung nhà, tất nhiên sẽ không bạc đãi ông. Chỉ là hiện giờ tình hình rối loạn, bản tôn còn vài việc phải làm, không thể luôn ở bên cạnh U Nhi. Ông ở lại bên cạnh cô ấy, bảo vệ U Nhi cho thật tốt. Ông có làm được không?
Chủ nhân nhỏ yên tâm, mạng của lão nô là chủ nhân cho. Dù có hồn phi phách tán, lão cũng không để Phù U gặp chuyện.
Hồng Nhi nhếch mép:
Con chó này, ta muốn, lão công công trên mặt đất này, ta cũng muốn!
Đạo sĩ già kia trầm ngâm:
Coi như tạo hóa của bọn chúng vậy, đem đi đi!
Ừ.
Hồng Nhi biến thành trẻ con, nhìn ông già:
Chúng ta về thôi.
Ta hả, là một công công triều nhà Thanh, chuyên môn hầu hạ hoàng thượng, sau đó vị đắc tội với người ta nên bị hãm hại. Sau khi ta chết, chúng trấn áp ta hơn hai trăm năm. Ta không cam lòng, phá tan phong ấn, đi tìm lũ đó tính sổ. Những kẻ hại ta đã không còn trên đời từ lâu. Ta bèn đi tìm đời sau của hắn, giết sạch cả nhà, thể là lão đạo sĩ kia bắt ta lại.
Thì ra là thể. Vậy Ngạo Giác cứu ông có bị trời phạt không?
Thế mà Phù U lại rất rõ chuyện này.
Nói rồi, đạo sĩ già vùng phất trần, xoay người biến mất.
Phù U vội đứng lên nhìn ngó:
Ngạo Giác, lão đi rồi!
Ông già nhìn Hồng Nhi, Hồng Nhi đáp:
Không có gì đáng ngại.
Cạn lời, giọng điệu này, thái độ này, dáng vẻ bất cần này, như thể ông trời cũng sợ nó vậy. Còn ai có thể nói cái gì?
Được, vậy đi thôi.
Hồng Nhi giống như bậc đế vương cao ngạo, nói xong bèn kéo bàn tay nhỏ của Phù U đi.
Tôi nhìn Huyền Quân:
Long tộc?
Có liên quan một chút.
Liên quan thế nào?
Không gần gũi lắm! Họ Ngao của Long cung là Ngao trong ngao bao gò đồng), còn anh là Ngạo trong ngạo mạn!
Tôi chắc chắn là chưa từng gặp, nhưng vẫn có cảm giác quen mặt.
Phù U vội nhoài ra chắn trước người ông già:
Lão đạo sĩ xấu xa, không được động vào ông Uông của ta!
Cún vàng giờ cũng không biết là nên giúp ai. Nó dứt khoát quệt mông núp lùm một xó, đối móng nhỏ bé che mắt, như thể không nhìn thấy lão đạo sĩ là lão ấy cũng không thấy nó vậy.
Hồng Nhi cử thể nghênh ngang đưa ông già ra. Ra tới ngoài, cậu nhóc buông tay, ông già ngã xuống đất thoi thóp. Phù U khóc như mưa, vừa khóc vừa nức nở:
Ngạo Giác, làm sao bây giờ?
Hồng Nhi ngồi xổm xuống, đè một tay lên bụng ông già, cho ông ta một ít linh khí. Ông già dân tỉnh lại, Hồng Nhi mới thu tay.
Tôi tò mò, rốt cuộc kiếp trước Hồng Nhi là ai!
Nhóm Hồng Nhi về, Phù U hỏi ông già:
Ông Uông, ông là ai, vì sao lão đạo sĩ kia muốn bắt ông? Sao Ngạo Giác lại gọi ông là công công vậy?
Ba người đi vào sương mù, tôi cũng mơ màng tỉnh lại.
Tôi quay ra nhìn Huyền Quân, phát hiện hắn không ngủ nữa mà đang ngồi bên cạnh tôi. Tôi lấy làm lạ ngồi dậy:
Anh không ngủ à?
Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bế con nhà Tu La. Hôm nay còn đưa người đến giúp cơ à.
Cách đó không xa, một lão đạo sĩ áo trắng đi tới. Ông ta cầm phất trần, râu tóc bạc phơ, rất có phong thái thần tiên.
Tôi nhìn lão đạo sĩ đó mà hơi hốt hoảng, cảm thấy hình như từng gặp ông ta ở đâu, nhưng lại nghĩ hoài không ra.
Ngươi là?
Đạo sĩ già kia nhìn khuôn mặt của Hồng Nhi, ngạc nhiên ngẩn ra. Ông ta há miệng nhưng không dám nhiều lời nữa.
Đạo sĩ già nhìn cún vàng:
Cái đồ cún nhà mi, phí công ta dạy mi trăm nghìn năm, thế mà mi lại theo kẻ khác, đúng là vong ân phụ nghĩa!
Củn vàng cố gắng che kín tầm mắt, cũng cụp cả tai. Hồng Nhi đứng dậy, nhìn đạo sĩ già:
Chào lão đạo sĩ!
Ồ!
Ông già hơi ngỡ ngàng.
Hồng Nhi nhìn thoáng qua bụi gai trước mặt, nâng bàn tay nhỏ c3ầm chiếc roi tí hon lên. Nhóc con vật hai ba nhát, bụi gai bị tách ra thành một con đường, ông già rơi từ phía trên xuống.
Bấy giờ, Huyền Quân mới xốc chăn lên, nằm xuống. Có hắn bên cạnh, tôi mới thấy an tâm, lại hỏi:
Hồng Nhi tên là Ngạo Giác, vậy còn anh?
Tất nhiên anh cũng họ Ngạo!
Long có là cái thứ gì?
Giọng điệu Huyền Quân xen lẫn quá nhiều khinh miệt, khiến tôi tạm thời á khẩu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.