• 1,004

Chương 292: Nơi núi sâu còn có thể gặp lại



Em thích thì mang đi.
Huyền Quân cũng không nói gì, cứ như tranh không phải của Thủy Nghi Vân mà là của hắn vậy.

Phần sau bức tranh,8 chiến tranh kết thúc, thi quý tự cứ chắc mẩm rằng đã thắng lợi nhưng lại đột nhiên thất bại, khiến bọn họ không thể không rút quân.
Nhưng tôi rất rõ ràng thiện ác khác biệt, tuyệt đối không phải một chút xíu lương tri là có thể thay thế.
Huyền Quần dừng lại, hắn nhìn thẳng vào tôi, nói:
Hắn không đáng thương, chỉ là hắn đã cô độc quá lâu mà thôi, còn trước đây tay hắn dính đầy màu tươi là tội không thể tha thứ.

Chứ còn sao nữa?
Huyền Quân vẫn nói chuyện kiểu đáng ghét như vậy.
Đã tìm được xương cốt ở bên ngoài. Thi quý thiết lập không gian quỷ ở bên ngoài, nhưng nếu đã chạy thì chứng tỏ là phá rồi.
Chu Cường cũng sắp đến. Mau chóng làm việc rồi chúng ta đi.

Hai bức tranh này là sư phụ tôi muốn tôi mang đến. Vốn dĩ tranh để ở chỗ sư phụ nhưng đã bị người khác lấy trộm ra ngoài. Sau khi tranh bị mất, sư phụ tôi biết sắp xảy ra chuyện nên bảo tôi mau chóng đến đây, mục đích chính là để giải cứu các sư huynh của tôi.
Hai bức tranh này cũng được tìm thấy thông qua một người tên Quý Mạt Dương, anh ta đồng ý trả lại cho chúng tôi, chỉ là không biết tại sao lại chỉ gửi đến một bức, bức còn lại thì không gửi. Lúc này tôi mới gọi điện thoại cho bọn họ, không ngờ hai người lại đến đưa tranh.
Tất nhiên tôi không chịu, mà lùi sang một bên.
Huyền Quân hẫng tay, khó chịu liếc tôi rồi mới đi xem tình hình huyết sát trong hố.
Huyền Quân xoay người bỏ đi, tôi nhìn vẻ lạnh lùng quật cường của hắn mới bỗng nhiên ý thức được, hắn không đơn thuần là Huyền Quân, hắn còn là giáo sư Trương, một giáo sư lịch sử. Tôi bỗng cười ra tiếng, gọi một câu giáo sư Trương.
Huyền Quân hơi ngẩn người dừng lại, bỗng nhiên hắn quay người, ánh mắt có vẻ ấm ức, giống như con cún nhỏ từng bị người ta vứt bỏ, trông vừa bá đạo lại không cam lòng. Tôi đi đến năn nỉ ỉ ôi:
Giáo sư Trương rộng lượng bỏ qua, là tôi nông cạn, không hiểu rõ lịch sử, không khắc sâu quá khứ!

Huyền Quân chưa ra tay thì âm quỷ đã xông lên, đánh hai ba chiêu đã bắt được hồn phách thi quỷ, thế nhưng âm quỷ không ăn hắn mà ném vào trong hố huyết sát. Trong đó còn có một lá bùa, hồn phách thi quý rơi xuống lập tức hóa thành tro bụi trong chớp mắt,
Trước khi chết, thi quỷ thét đầy phẫn nộ cùng bị thương, hắn nói hắn muốn trở về hô to câu gọi mẹ.
Nhưng nếu hắn chịu hối cải thì có thể tha.
Người của quốc gia này rất lương thiện.
Ra đến bên ngoài, Huyền Quân nhìn tôi:
Lại muốn làm gì nữa?


Hắn vẫn luôn muốn về nhà.
Tôi chỉ cảm thấy cuối cùng không thể trở về là niềm tiếc nuối lớn nhất, một tiếng gọi mẹ đó có thể thấy hắn cũng là người có chút lương tri.

Không có gì.


Không có gì mà lùi lại?

Tôi định đi xem thì bị Huyền Quân giữ lại.
Tôi quay đầu nhìn Huyền Quân, hắn bực bội nhìn tôi:
Xuống dưới làm gì?

Tôi xem có phải là hắn không.
Không xuống dưới thì tôi cứ cảm thấy không yên tâm. Huyền Quân mặc kệ tôi, đánh một tờ bùa xuống, thi quỷ đột nhiên run lên, tim đập một cái, ngay sau đó bên dưới tràn ra máu.
Ngày qua ngày, năm nổi năm, ác nhân đã thành ác quỷ, hắn không từ bỏ ý định, còn muốn trở về.
Tôi nhìn Huyền Quân:
Anh ở đây lâu như vậy là để xem những cái này à?

Tôi không đành lòng nhìn thêm nữa, đành phải sang một bên niệm chú Vãng Sinh.
Hy vọng nếu có kiếp sau, những người này sẽ đến một gia đình tốt, không phải chịu khổ nạn nữa.
Chung quy, là hắn đã phụ lương tri.
Hắn nhớ mẹ của hắn, nhưng còn nhiều người vô tội chết thảm kia thì sao, ai mà không có mẹ chứ?
Tuy tôi cũng tinh thông ngôn ngữ của thi quỷ, nhưng cho dù không tinh thông thì dù ở quốc gia nào, phát âm tiếng
mẹ
đều có thể phân biệt rõ ràng.
Sau khi hồn phách thi quỷ biến mất, tôi liếc nhìn bụng mình. Tôi sờ Hồng Nhi rồi mới nhìn sang phía Huyền Quân.
Chẳng qua, đến cuối cùng hắn cũng chỉ nghĩ làm sao để giày vò người khác, làm sao để hại người. Còn hắn muốn trở về, muốn tìm mẹ của hắn, chẳng qua là muốn hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình thôi.
Nhiệm vụ đó của hắn không liên quan gì đến lương tri! Hắn là một kẻ ác triệt để, một ác quỷ từ đầu đến chân, lịch sử sẽ vĩnh viễn ghi nhớ tội ác và bộ mặt đáng ghét của hắn!

Trong tranh còn có vô số bức thư của thi quỷ khi còn sống.
Có điều hàng trăm bức thư của hắn đều như đã chìm đáy biển.
Chuyện này nhanh chóng được xử lý thỏa đáng, Thủy Nghi Vân mang tro cốt đi, còn căn hung trạch thì được làm lại một buổi cúng bái rồi bắt đầu kế hoạch tháo dỡ.
Chu Cường cũng là người có chút năng lực, anh ta nói dỡ được là dỡ.

Huyết sát!
Tôi lùi lại một bước để tránh bị bẩn chân.
Huyền Quân nhìn tôi, khuôn mặt anh tuấn của hắn có chút ngạc nhiên:
Sao thế?

Cũng coi như là số phận của tôi, nếu không thì tôi học nghệ không tinh, còn không chết ở bên ngoài ư?

Thủy Nghi Vân nói như vậy, tôi lập tức nhìn sang Huyền Quân, tất nhiên hắn không nói gì nhưng tôi thầm nhủ sự tinh trùng hợp vậy ư, tôi bèn nghĩ đến Quý Mạt Dương.
Lúc tôi còn đang tò mò thì âm quỷ đã xuất hiện, bắt đầu đào hố trên đất.
Sàn nhà vào tay âm quỷ chỉ như mấy tấm xốp, chẳng mấy chốc đã bị nghiện thành bùn đất. Quả nhiên, trong hố sâu dưới đất có một cỗ thi thể cháy đen nhưng đã khô, xấu xí như xác ướp bị mục ruỗng ngàn năm sau vậy.
Huyền Quân nhìn sang tôi, vừa tức vừa buồn cười, nhưng trong mắt có nét cưng chiều.
Hắn cũng thật là không đúng đắn tí nào, lúc này không đi đối phó với huyết sát lại còn nắm tay tôi.
Sau đó lúc xử lý thi cốt, Chu Cường đã nhờ tôi, hy vọng có thể hỏa táng thi cốt các sư huynh của Thủy Nghi Vân, giao tro cốt cho cậu ta, cậu ta muốn mang thi cốt về giao cho sự phụ.

Sư phụ tôi đã bị liệt nhiều năm, thời gian của ông ấy không nhiều nữa. Trước khi ông vũ hóa, tâm nguyện lớn nhất chính là các sư huynh tôi có thể trở về.
Chu Cường cũng đã đến.
Mà Chu Cường phải người lục soát một lượt trong biệt thự cũng đã tìm thấy thi cốt của cả nhà em trai xương khô, trải qua giám định phân biệt sơ lược, xác nhận là một gia đình năm người.
Mà lỗi sai nằm ở đâu?
Bản tính hẳn không tàn nhẫn, nhưng hắn lại tàn nhẫn vì sứ mệnh được giao phó, cũng giống như sư phụ của mấy đạo hồn kia, vì giải cứu chủng sinh mà không thể không hy sinh các đồ đệ của mình.
Huyền Quân quay người đi ra ngoài, tôi cũng đi theo, nhưng đến cửa thì tôi vẫn không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn bên trong căn biệt thự, đứa trẻ đáng thương nhưng cũng thật đáng hận!
Thật sự không hiểu, rốt cuộc là thế giới này nợ hắn, hay hắn nợ thế giới này.

Tên đó giết người như ngóe, tàn nhẫn dã man, nếu thật tâm hối cải thì đã trở về từ lâu rồi.
Huyền Quân lạnh nhạt nói rồi kéo tôi đi ra ngoài.

Nhưng hắn cũng có xíu lương tri, còn biết gọi mẹ!
Người làm mẹ chính là như vậy, nghe người khác gọi mẹ là động lòng trắc ẩn.
Mấy lá bùa lập tức bị đánh xuống, huyết sát bắt đầu ngưng tụ nhưng vẫn sẽ tràn ra. Huyền Quân liếc nhìn âm quỷ, âm quỷ khom lưng xuống, duỗi tay vào trong hổ huyết sát, mò hồi lâu thì mò được thứ gì đó bèn kéo ra ngoài. Hóa ra là một quả tim khô khốc. Tôi còn tưởng âm quy định ăn tim của thi quỷ, ai ngờ Huyền Quân lại phóng một cây đinh trấn hồn, quả tim lập tức thành một nắm tro tàn.
Ngay sau đó bên tai vang lên một tiếng hét, huyết sát động lại cũng nứt vỡ thành bột mịn. Thi thể của thi quỷ đã không còn muốn sống lại là chuyện không thể nào, nếu hồn phách của thi quỷ có thể chạy ra ngoài thì chạy, nhưng hắn lại cứ chạy trở về.
Đúng lúc huyết sát nứt vỡ, một bóng người màu đen xông vào, tiếng hét thê thảm đó chính là của hắn.
Huyền Quân nhìn thấy hồn phách của thi quỷ bèn phỏng một lá bùa khác, hồn phách thi quỷ bị chọc giận nên chẳng để ý có sợ Huyền Quân hay không, cứ thế liều lĩnh xông lên.
Tôi đi lên lầu, Huyền Quân kéo tôi lại:
Không cần nữa, ở đây thôi.

Tôi đi qua xem, Huyền Quân đã đến chỗ sofa, vung tay một cái làm chiếc bàn lật đổ, sàn nhà cũng lộ ra.
Nhưng chung quy hắn cũng khó phân thiện ác, khó vạch đúng sai, đến cuối cùng...
Hắn rơi vào bước đường có nhà không thể về, mà cũng không có nơi để giãi bày nỗi bi ai.
Chu Cường nói với tôi mấy câu, hỏi tôi làm thế nào với thị cốt, tôi nói anh ta tự giải quyết là được.
Về phần Thủy Nghi Vân, từ lúc tỉnh lại là cậu ta cứ ôm hai bức tranh đó ngẩn người trước thi cốt của các sư huynh.

Biết là tốt!
Huyền Quân nói xong bèn đi xử lý những bộ xương đạo sĩ kia, điệu bộ rất bá đạo, quật cường. Nhưng hắn đi được mấy bước đã quay lại nhìn tôi, gọi tôi qua đó, lúc này có tôi đi theo bên cạnh, hắn mới yên tâm làm việc được.
Âm quỷ làm việc nhanh nhẹn, lại đào ra không ít hài cốt, đó đều là những người chết ở đây, xương được chôn rất sâu, ngay cả âm quỷ cũng phải đào một lúc mới đào ra được. Lớn một chút thì có người già, xương cốt đã rời rạc, người trẻ tuổi thì còn hoàn chỉnh, nhưng trẻ con thì thê thảm hơn, xương đều bị đập vỡ, thoạt nhìn giống như từng bị hút tủy.
Nhưng nếu Thủy Nghi Vân đã mở miệng thì tất nhiên không tiện từ chối cậu ta. Tôi bèn nói chuyện này với Chu Cường, bên phía anh ta làm thủ tục rồi bắt đầu xử lý.
Nhưng tôi cũng không thể giúp không công được, thể là bèn nói với Thủy Nghi Vân rằng muốn bức tranh phần sau trong tay cậu ta. Thủy Nghi Vân nhìn nhìn rồi mới đưa tranh cho tôi.

Sợ!

Tôi không ngờ lúc tôi nói mình sợ lại vô tư như thế.
3Trước khi rút đi, bọn họ còn sắp xếp một số việc, đám nhân viên ở lại còn làm cuộc giãy giụa nực cười, vọng tưởng có thể kéo nhau trở lại.
Hắn vẫn luôn đợi người đến đón mình về, thế nhưng đến chết cũng không đợi được cơ hội này. Lúc hắn còn chưa chết đã bắt đầu giết chóc, 6sau này khi chết phải chịu nỗi thống khổ cực lớn, trở thành thi quỷ ở đây.
Nhưng hắn vẫn luôn mong muốn rời khỏi nơi này, không phải 5để đi giết chóc hại người nữa, mà là muốn trở về.
Những chuyện khác thì tôi và Huyền Quân không muốn quan tâm, nhưng sau khi trở về tôi vẫn nằm mơ thấy Thủy Nghi Vân mang tro cốt của các sư huynh đi suốt ngày đêm trở về, thế nhưng vẫn không kịp để sư phụ và đồ đệ gặp nhau một lần.

Mà sư phụ của Thủy Nghi Vân đầu chỉ đơn giản là nằm liệt giường, ông ấy không những bại liệt mà cặp mắt còn bị mù, trước khi chết cơ thể cũng bắt đầu lở loét.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.