• 600

Chương 302: Huyền qu n là tên cặn bã, khốn nạn


Mọi người đều đã ngồi xuống, tôi thấy không được tự nhiên chút nào, hóa ra thân thể này của tôi có một câu chuyện cũ, còn có một8 người cha giàu.

Cha giàu giống hệt như hai con trai ông ấy, ngũ quan đường hoàng, ánh mắt thâm thúy. Tuy rằng hơn bốn 3mươi, nhưng nếu chỉ nhìn qua gương mặt ông ấy, sẽ thấy là người có tâm tư thâm trầm. Ông ấy ăn mặc tao nhã, phong độ bất phàm, 9là người xuất chúng hiếm thấy.

So với hai người con trai thì ông ấy hơn hẳn một bậc. Cha giàu quan sát tôi một lúc, cũn6g cảm thấy không đúng lắm.
Từng câu vàng ngọc của Huyền Quân nói cho cùng chỉ là muốn tôi đi cùng với hắn. Tôi vốn nên tin tưởng hắn, nhưng tôi không phải La Quán Trinh, không làm được cái kiểu nói gì nghe nấy.

Tôi không về đầu, anh đi đi.
Tôi không định quay về, đến cuối cùng rồi chuyện cũng sẽ được giải quyết thôi, nhưng tôi tuyệt đối không muốn quay về với Huyền Quân một cách qua loa như thế.
Huyền Quần sa sầm mặt:
Càn quấy.


Cho cháu mượn điện thoại.
Tôi nói với người cha giàu đã hơn bốn mươi kia.
Cha giàu mở di động đưa qua, tôi lập tức gọi điện cho Quý Mạt Dương, nhưng anh ấy lại không bắt máy. Tôi bèn gọi cho La Quán Trinh, cuối cùng cũng nối thông.

Alô...


Ừ, khá lắm, ở lại đây đi, bác sẽ coi con như con gái ruột nhé.
Cha giàu đối xử với tôi không tệ, nhưng tôi vẫn lắc đầu.

Cháu còn có anh trai nữa, cháu muốn về với anh ấy.


Ừm.

Trước đó, cái người đã đưa tôi đến đây cũng ngồi xuống, chào tôi một tiếng, nhưng tôi không thèm để ý đến cậu ta.
Người nọ tự giới thiệu, cậu ta nói mình tên là Lý Dịch Tiêu.
Tôi nghe xong cứ có cảm giác quen quen như mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đầu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Cha giàu lại nói:
Dẫn đi cũng được, nhưng phải hỏi ý kiến con bé.


Vợ chồng chúng tôi cãi nhau chút thôi, cô ấy chỉ hồ đồ nhất thời, còn thân thể của con trai ông tôi sẽ trả lại sau.


Thể không được, trừ phi cậu bước qua xác hai đứa con trai tôi đã.


Con tên là gì?
Cha giàu hỏi tôi, xuất phát từ lễ phép, tôi trả lời lại rằng mình tên Ly Th5ương. Ông ấy hỏi tiếp là hai chữ Ly Thương nào, tôi lại ngồi giải thích rõ. Cha giàu như có điều gì suy nghĩ:
Bác vừa hay thiếu một cô con gái, nhưng mà con ngây ngô vui vẻ ở trong thân thể này cũng tốt, bác cũng vui theo. Dù sao được nhìn thấy đứa thứ ba nhà mình vui vẻ cũng tốt hơn bất cứ điều gì.
Năm xưa bác gia cảnh bần hàn, vợ bác sinh cho bác hai thằng con trai. Vì bác hay bôn ba bên ngoài, không chăm sóc được chuyện trong nhà nhiều, để cho chủ nợ đến nhà đòi nợ, khiến cho vợ và các con gặp phải tai ương.
Vì bảo vệ hai đứa con trai, vợ bác gửi hai chúng nó đến cô nhi viện, còn cô ấy thì tìm chỗ vắng vẻ để lánh nạn.
Huyền Quân không biết làm sao, nhìn về phía tôi bảo:
Có chuyện gì thì về nhà nói, sai thì anh nhận. Mộ Tuyết đúng là đàn em của anh, nhưng giữa anh với cô ta không hề có tí dây mơ rễ má nào với nhau cả. Em muốn thế nào thì thế ấy, hôm đó... chẳng qua là anh giận em, ai bảo em nói chúng ta là đồng nghiệp. Em thì hay rồi, nói đi là đi, hôm nay thành cái bộ dáng này, thân thể của em thì sao hả?
Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi, trễ nải nữa thì còn kịp hay không. Em không thèm để ý đến anh, không quan tâm bản thân mình, chẳng lẽ cũng không lo cho Giác Nhi hay sao?
Cô không nghĩ xem, Quý Mạt Dương với La Quán Trinh sẽ thế nào?

Nghe đến đây tôi cũng có chút cảm động theo, đắn đo chốc lát rồi nói:
Duyên tới duyên đi đều là vô ích, nhưng cũng là tạo hóa từ kiếp trước. Nhìn tướng mạo của bác có thể thấy, bác tuyệt đối không phải người thường, mà xưa này đều là nhân vật trí dũng kiệt xuất, là bà chủ một phương. Nhưng không ai hoàn hảo cả, chắc chắn sẽ bị khuyết thiếu điều gì đó.
Phần ấn đường của bác có khí khái anh hào, có thể nhìn ra bác không phải người tầm thường.
Hai người con trai của bác, mặc dù tướng mạo không bằng bác nhưng chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường, sau này chắc chắn thành đạt.
Tôi nhìn Lý Dịch Tiêu:
Xin chào!

Lý Dịch Tiêu cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu rọi.
Hai người anh khác cũng đi tới:
Anh là Cung Duyệt, anh cả của em.

Lý Dịch Tiêu phì cười:
Cô đúng là giỏi thật đấy!

Tôi nhìn Lý Dịch Tiêu, không thể cười nổi.
Trong lúc chúng tôi đều đang đắm chìm trong thế giới riêng mình thì Huyền Quân đứng lên định lại gần, tôi lập tức bật dậy:
Đừng qua đây.
Huyền Quân dừng lại, hắn cắn răng:
Có chuyện gì để về rồi nói, đã là ngày thứ mấy rồi? Em còn muốn làm loạn, trở về được không?

Sau này bác phát đạt rồi, hai đứa con trai đã quay về, nhưng cô ấy lại chẳng biết đi đâu.
Bác đi tìm khắp các thành phố, tìm mười bảy năm trời, cuối cùng cũng tìm được cô ấy, nhưng mà đã âm dương cách biệt.
Khi biết được cô ấy sinh cho bác đứa thứ ba, thâm tâm bác hết sức vui mừng, vội vã đi tìm kiếm đứa bé này, không ngờ mới tìm được về nửa năm thì thằng bé lại gặp phải bất trắc bên ngoài.

Anh là Cung Duệ, anh hai.

Tôi nhìn bọn họ, thắc mắc:
Thể em tên là gì?
Anh hai Cung Duệ nói:
Em tên là Cung Hoan.

Tôi hết sức thất vọng:
Sao lại có tên như vậy?

Bỏ di động xuống, tôi cũng rời vị trí đi sang ngồi. Tôi không nói lời nào, cũng không ai muốn quản tôi.
Không biết Quý Mạt Dương phi từ đầu đến mà chốc lát đã đến đây.
Nhưng trước khi anh ấy đến, đã có rất nhiều người tới bên ngoài biệt thự, không biết là những ai mà lại vây kín xung quanh.
Cha giàu có chút buồn bã, nhưng cũng không nói gì thêm, còn tôi lại có chút không đành lòng. Cha giàu không nói chuyện với tôi nữa mà quay qua nói với Huyền Quân:
Cậu có thể đưa con trai tôi trở về được không?

Huyền Quân tính toán một lát, lắc đầu:
Người đã không còn ở đây, không về được.
Nghe thể cha giàu nói dứt khoát:
Nếu nó đã không về được thì không cần phải nói nữa. Tôi thấy thế này cũng rất tốt, cậu về đi.


Tôi phải dẫn người đi.
Tất nhiên là hắn không chịu rồi.

Em gửi vị trí cho anh, anh mau đến đón em đi!

Tôi không tin ai cả, chỉ tin một mình Quý Mạt Dương thôi.
Cúp điện thoại, tôi lập tức gửi vị trí cho anh ấy.

Em là Ly Thương, cho em gặp Quý Mạt Dương.

La Quán Trinh không phản ứng, nhưng không lâu sau, đầu bên kia đã đổi từ La Quán Trinh thành Quý Mạt Dương.

Ở chỗ nào?
Giọng Quý Mạt Dương khàn khàn bực bội, có chút khó nghe.
Chỉ có điều, nhìn trên tướng mạo bác thì duyên vợ chồng thiếu sót, đường vợ chồng của bác rất nông. Duyên nợ giữa bác với người con thứ ba của bác cũng thế, trong sinh mệnh của người này không có duyên làm con của bác.

Cha giàu nhìn tôi:
Con còn biết xem tướng à?


Biết một chút thôi ạ.

Thật ra cũng không phải tôi bất mãn với tên của người ta, nhưng đầu ra chuyện buồn cười như vậy chứ? Tôi vốn chỉ thuận miệng bịa vừa cái tên Hoan Hoan, vậy mà lại đúng thật.
Ai mà biết được, Cung Duệ nói:
Lúc mẹ sinh em ra cảm thấy rất vui mừng, nên lấy tên mụ là Hoan Hoan.

Tôi rầu rĩ nhìn anh ta:
Thật hả?

Bác vẫn nghĩ, phải chăng cha con bác không có duyên với nhau.
Hết duyên cũng đành thôi, nhưng lại gặp được con, coi như là duyên phận.
Bác không phải người mê tín dị đoan, dù con có phải con bác hay không cũng đều được cá, giờ phút này bác đều vui vẻ chấp nhận. Nghe con hết đấy, nếu con muốn đi thì cứ đi, còn muốn ở lại thì chính là con bác.


Có về hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh.



Đừng có càn quấy nữa, về với anh.



Tôi không càn quấy, cũng không cần thiết phải đi với anh. Tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta chia tay đi!


Tôi thật sự đã nghĩ kỹ rồi.

Huyền Quân sững sờ như bị sét đánh, ánh mắt hắn sâu thẳm:
Em nói lại lần nữa?



Tôi nói chia tay đi.


Huyền Quân tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch:
Về rồi nói sau, chuyện này không phải chuyện để em giận dỗi.
Những người ngồi đây đều nhìn hắn, tôi cũng vậy. Huyền Quân tự cảm thấy đuổi lý, giọng hòa hoãn hơn:
Chuyện của Mộ Tuyết anh không làm nữa, để cô ta tìm người khác, chúng ta về, được không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.