• 600

Chương 318: Tháng tám tuyết bay


Lúc đi về vẫn nhờ vào hai ngọn đèn sáng dẫn đường, con đường âm u vắng lặng nhưng tôi lại không hề cảm thấy sợ hãi. Ông Cung vẫn chưa th8ỏa mãn, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với tôi, mỗi lần nói chuyện ông ấy đều gọi tôi là Thương Nhi, như thể ông đã xem tôi là con gái ruộ3t của mình rồi vậy.

Có mấy lần tôi còn nhắc ông Cung đừng đi gần tôi quá, ngoài miệng thì ông ấy ừ à, nhưng cuối cùng vẫn tự là9m theo ý mình.
Trên đường trở về tôi càng lúc càng thêm rầu rĩ, gia đình này, có thể không nhận được không?
Tuy vậy, ơn sinh thành tất nhiên vẫn phải bảo đáp rồi.
Tử Mặc không được vào nên đành hậm hực rời đi.
Sư phụ bất mãn quay sang tôi:
Con bé ngốc này, có lẽ cậu ta sẽ đi đầu thai, đến lúc đó con sẽ có thêm một người theo đuổi, có thêm một cơ hội lựa chọn. Ta thấy cậu ta trông cũng đàng hoàng...

Sư phụ, sao sau khi người trở thành sư phụ con thì lại trở nên nhà quê thể nhỉ? Tư tưởng lạc hậu lắm luôn ấy! Sư phụ cứ lo chuyện của mình trước đi ạ.
Tôi nói xong là xoay lưng ngay lập tức, trong lòng càng thêm phiền muộn. Sư phụ cũng không tức giận, chỉ theo sau tôi đi vào biệt thự.
đồ... Huyền Quân, vừa nãy quả âm, Thương Nhi đã nhận tôi làm sư phụ đấy!
Sư phụ vội vã khoe với Huyền Quân, cứ như sợ người ta không biết vậy.
Huyền Quân nhìn tôi một cái rồi lại nhìn về phía sư phụ:
Sư phụ.

Ừ.
Sư phụ đáp lại, sau đó nhìn đồng hồ, nói cũng muộn rồi, dặn dò tôi nghỉ ngơi cho khỏe rồi rời đi trước, Cung Duyệt và Cung Duệ đứng ngoài cửa cũng đi theo ông.

Tôi cũng không có chỗ ở mà.
Nay Tử Mặc còn biết nói lý rồi này. Sư phụ là một người rất nhiệt tình, nghe Tử Mặc nói vậy thì lên tiếng:
Trông cậu rất khá, cậu là bạn của Thương Nhi à?


Tôi là tài xế taxi quỷ, hiện tại là quỷ vương, cũng là bạn của Ly Thương

Cánh cửa đóng lại rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Huyền Quân nằm xuống, hỏi tôi chuyện là thế nào, tôi bắt đầu kể lại cho hắn nghe.
Đi được một lúc ông Cung lại lên tiếng:
Thương Nhi, con nói xem có kỳ lạ hay không, cách đây không lâu bác có n6ằm mơ một giấc mơ, bác thấy con nhập vào thân xác Hoan Hoan.
Tôi nghe vậy thì thấy hơi lạ, cũng đáp lại một tiếng rồi hỏi ông Cung đầu5 đuôi câu chuyện thế nào.
Ông cũng bắt đầu kể ra:
Bác mơ thấy bác và mẹ nuôi con biến thành hai con sói xám, chúng ta cùng sống trong một hang động ở trên núi. Mẹ nuôi của con mang thai rồi sinh ra một con sói nhỏ, vẻ ngoài của sỏi nhỏ rất giống với con, đặc biệt là ánh mắt khi nhìn người khác. Bác và mẹ nuôi con rất vui mừng, tộc Sói có công chúa rồi!
Đến trước thềm cửa, tôi không mở cửa mà trực tiếp đi xuyên vào trong, sư phụ cũng đi vào theo.
Vừa bước vào, sư phụ kinh ngạc thốt lên:
Thương Nhi...


Vào đi.

Huyền Quân lên tiếng, sư phụ lập tức bước vào,
Nghe đến đây, tôi thầm rùng mình, rốt cuộc là kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì mà kiếp này đầu thai cũng nợ ân tình của người ta nữa vậy.

Thương Nhi, con nói xem có phải là lạ lắm không?
Ông Cung lại hỏi tiếp, tôi chỉ có thể lúng túng gật đầu, đáp rằng cũng là thật.

Thế này đi, ta truyền tay nghề điêu khắc cho con nhé.

Điêu khắc ạ?
Tôi tỏ vẻ kinh ngạc, thương nhân mà sao lại biết điêu khắc nhỉ?
Ta vốn là một nghệ nhân điêu khắc gia truyền, phỉ thúy, ngọc thạch, chạm gỗ, con thích cái nào cứ chọn.
Sư phụ nghiêm túc nói.
Tôi ngơ ngác nhìn ông ấy, không hiểu sao trong đầu lại nảy lên ba chữ máy khai quật.
Con không thích điêu khắc cho lắm... Hay là như vậy đi, có thời gian thì sư phụ dạy con khắc một con dấu là được rồi. Con nghĩ cái đó khá dễ, cũng xem như là truyền nghề rồi.
Thực tình tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, nào ngờ sư phụ lại coi là thật, thế là suốt cả đoạn đường đi về, ông cứ liến thoắng giảng cho tôi một tràng về đủ loại kỹ thuật điêu khắc. Đển trước cổng nhà họ Cung, tôi và sư phụ bước xuống xe, Tử Mặc cũng xuống theo. Tôi quay đầu lại nhìn Tử Mặc:
Anh làm gì vậy?

Sư phụ không thể nhìn thấy tôi đang đứng ở trong căn phòng này, nhưng hồn phách của tôi sẽ xuất hiện trong cửa kính và gương soi. Thủy tinh và gương soi chính là cánh cửa nối liền âm dương, những người có tìm hiểu đều sẽ biết, chỉ cần biết trước có quỷ đang ở xung quanh mình, thông qua cánh cửa âm dương này có thể nhìn thấy quỷ.
Sư phụ vừa thấy tôi thì nở nụ cười:
Thương Nhi!


Nếu như bác không bằng lòng thì thôi, quên đi ạ.
Tôi cũng còn hơi miễn cưỡng đây nè.

Được rồi, cứ như vậy đi.
Sợ tôi đổi ý lại nên sư phụ vội vàng gật đầu. Đồng ý xong, sư phụ lại ngồi trong xe suy nghĩ:
Nhưng nghĩ lại thì bác cũng chẳng có gì để dạy cho con. Bác chỉ là một thương nhân bình thường, con lại học đạo, không tương xứng.

Trong ba người nhất định có một người là thầy ta, người nhà của sư phụ chắc chắn sẽ có người là sư phụ của con, không vội.

Nghe Tử Mặc nói vậy sư phụ cũng không có vẻ gì là sợ, ngược lại còn quan sát Tử Mặc một hồi rồi hỏi:
Quỷ vương ghê gớm lắm hả?


Cũng tạm.

Tôi quay đầu lại nhìn ông ấy, thật không thể hiểu nổi, ông ấy mới bốn mươi mấy tuổi thôi mà, sao lại như một ông lão bảy tám chục tuổi thế kia, lúc nào cũng bày ra biểu cảm ngây thơ vô tội như vậy rốt cuộc là cho ai xem đây?
Lẽ nào, đàn ông có con gái rồi đều như vậy cả sao?!
Tôi bất đắc dĩ theo sau.
Sau khi sư phụ tiến vào phòng, thấy thân xác của chính mình đang nằm ở trên giường thì vẻ mặt hơi do dự, nhưng tiếp đó ông cũng tự động tiến lại nằm xuống chỗ cũ. Sau một lúc thì sự phụ tỉnh lại, ông ấy mở to mắt nhìn xung quanh rồi nhỏm dậy:
Thương Nhi... Thương Nhi...


Không cần đầu, để ta tự làm.
Sư phụ mới bốn mươi mấy tuổi, rõ ràng là không khéo, mạnh mẽ, nhưng từ khi có đứa con gái là tôi đây thì lại như biến thành ông bố bỉm sữa, lúc nào cũng trong trạng thái ngốc ngốc!
Tôi đứng tránh sang một bên, nhìn theo bóng sư phụ xuyên cửa đi vào trong.
Tôi nhìn sư phụ hơi ngẩn ra, thành thật mà nói thì có rất ít người gọi tôi một cách đầy quan tâm như vậy.
Nhưng mà đi cùng với dáng vẻ quan tâm đó, tôi luôn cảm thấy dường như tinh thần của sư phụ có hơi không được bình thường.
đồ, vậy cậu cứ vào ở nhà tôi đi, ngày mai tôi bảo quản gia chuẩn bị cho cậu một phòng, sau này cũng tiện cho cậu ra vào, ở đây thì cứ thoải mái như nhà mình nhé.

Sư phụ vô cùng niềm nở đón khách, trái lại tôi lo lắng nói:
Người quỷ khác biệt, con đến ở thì được chứ anh ta thì không ổn đâu. Tử Mặc, anh về trước đi, đừng có tùy tiện chạy đến nơi này.


Chúng ta vừa cùng quá âm, lúc con gọi thì sư phụ vẫn đang ngủ, thân xác nằm ở trong phòng, chỉ có hồn phách là thoát ra thôi, nếu không thì làm sao mà xuống âm phủ được.


... Ồ!
Hình như sư phụ cũng không kinh ngạc lắm, sau đó tự động theo tôi đi lên lầu. Lúc đi đến trước cửa phòng, thấy tôi vươn tay ra định mở cửa cho ông thì sư phụ vội vàng ngăn lại.
Sư phụ tỉnh dậy đã không còn thấy được hồn phách của tôi nữa. Ông ta sốt ruột gọi khắp căn phòng, kết quả là tiếng hỗ quá lớn đã kéo Cung Duyệt và Cung Duệ chạy sang đây, toàn bộ người giúp việc trong nhà cũng gấp gáp chạy ra ngoài. Thế là nửa đêm nửa hôm, cả căn biệt thự lại ôn ào, nhốn nháo.
Cửa mở ra, anh em Cung Duyệt cùng đi vào, sư phụ vội vã đuổi hai người bọn họ ra ngoài, rồi lại như nhớ tới gì đó, ông nhanh chóng đóng cửa phòng lại, kẻo hết rèm cửa sổ ra.
Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, ông Cung là một người rất khí phách, thế nào mà mới có mấy ngày đã đổi ngoắt thành một con người khác luôn vậy?

Sao tự dưng chúng ta lại đi xuyên cửa được vậy?
Sư phụ hỏi tôi, tôi xoay người đi lên lầu.
Thấy Huyền Quân đang ở cạnh tôi, sư phụ cũng chẳng khách sáo, vừa vào cửa đã hỏi:
Huyền Quân cũng ở đây à?
Huyền Quân đang ngồi xếp bằng ở trên giường, lúc này mới đứng dậy bước xuống.

Con muốn quá âm thì phải có người bảo vệ, sợ nhỡ xảy ra chuyện gì cho nên hắn mới ở đây.

Nhưng vấn đề nan giải lại tới, sau đó con không chịu ăn uống gì cả, sữa không thèm, thịt cũng không ăn, chuyện này khiến cho bác và mẹ nuôi của con lo lắng không thôi.
Vốn đang định cầu cứu, hy vọng có người giúp chúng ta một tay, nhưng lúc này tộc Sói lại gặp phải biến cố, bác và mẹ nuôi con đều bị cắn chết, không biết kết cục của con như thế nào nữa, sau đó thì bác tỉnh day mat rol.

Do dự chốc lát, rốt cuộc tôi vẫn không đành lòng từ chối nên đáp lại:
Con đây.


Ta thấy rồi, Thương Nhi, nếu ta muốn sau này lúc nào cũng được nhìn thấy con thì phải làm cách nào? Ta nghe nói mở thiên nhãn là sẽ thấy được, chi bằng con mở thiên nhãn cho ta đi.

Sư phụ thật đúng là không biết xấu hổ nha, không có mở được đầu, ngài cứ sinh hoạt như bình thường đi ạ, con về trước đây, không có việc gì thì kéo rèm cửa sổ lên đi.


Mắt không thấy đường thì làm sao mà đi?

Nói ra cũng trùng hợp thật, có gặp được hai người.
Tôi kể chuyện hai người giúp đỡ với Huyền Quân, hắn tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi tôi gặp được bọn họ ở đâu. Tôi cẩn thận nhớ lại:
Nếu như nhớ không làm thì là gặp bọn họ ở nghĩa địa. Lúc tôi và sư phụ vừa đến chỗ đó đã phát hiện có gì đó không đúng rồi, lo sẽ gặp phải cô hồn dã quỳ gây cản trở, dễ dẫn đến tai vạ.
Lão Mã từng nói, ban đêm mà đi đường âm, sợ nhất là gặp phải nghĩa địa, nếu như không tìm cách thoát ra ngoài được thì sẽ phải đi vòng trong đó cả đêm.
Tôi ra ngoài trở về phòng, sư phụ cũng đi theo, tôi xuyên cửa đi vào, ông ấy lập tức gõ cửa.
Huyền Quân chậm rãi mở mắt ra, tôi đã tỉnh lại.
Xe taxi của Tử Mặc đã đợi sẵn ở cách đó không xa, tôi lên xe đưa ông Cung quay về, đi được nửa đường tôi mới lên tiếng:
Nếu đã vậy thì còn gọi bác là sự phụ nhé, gọi anh cả và anh hai là sư huynh, còn mẹ nuôi thì gọi là sự mâu, hy vọng mọi người đều bình an.

Vậy thôi à?
Dường như sư phụ vẫn chưa hài lòng cho lắm, tôi rầu rĩ nhìn ông.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.