• 1,002

Chương 322: Chốn cũ yên bình


Tôi vừa mở mắt đã thấy Huyền Quân đang ngồi uống trà với Hoàng Thiên Tử. Tôi ngồi dậy thì thấy cơm nước đã được dọn sẵn, Hoàng 8Tiểu Anh cũng đã biến về hình người.

Sau khi bốn người chúng tôi dùng bữa xong, tôi sang thăm Tiểu Miêu, con bé đã mọc3 lông tơ, đã thế lớp lông còn vàng óng, trông rất đẹp.
Nhìn đám mây đen dày đặc trên bầu trời đang cuộn trào như làn khói, trong lòng tôi thấy hơi khó hiểu, đang định giơ tay bấm quẻ thì bị Huyền Quân ngăn lại. La Quán Trinh đi ra ngoài khó hiểu hỏi chúng tôi có chuyện gì xảy ra à, còn cằn nhằn năm nay cứ làm sao ấy, mấy ngày trước mới có tuyết rơi đầy trời, mặt đường đông cứng đi lại cũng khó khăn. Hôm nay lại có mưa bão, sấm vang ầm ầm.
Huyền Quân đáp:
Hắn là có thứ gì đó chuẩn bị xuất thể nên thiên binh Thiên tướng mới kéo tới.


Tự dưng sao lại muốn ăn cá?


Anh đi mua đi.
Tôi mè nheo với Quý Mạt Dương, anh ấy nhăn mặt.

Tôi không dám rời khỏi.
Huyền Quân nói như thật,
Quý Mạt Dương lại hỏi tôi:
Em muốn ăn hả?

Đúng lúc này, một cơn gió mạnh đột ngột ập vào cửa, tôi thả mèo nhỏ xuống thau nước, nó bị sặc nước ho khan.
Mấy con mèo khác cũng nhào tới trước tranh nhau bắt cá.
Chưa gì Quý Mạt Dương với La Quán Trinh đã về tới rồi, họ mang mười con cá về, lớn bé đủ cả. Thấy trong sân toàn là mèo, Quý Mạt Dương định đuổi chúng ra ngoài, những đám mèo ngửi thấy mùi cá, kiểu gì cũng không chịu đi. Quý Mạt Dương bỏ cá sang một góc đậy lại, đám mèo nhanh nhảu vây quanh chờ ăn cá. La Quán Trinh nhận ra có điều không ổn, vội hỏi tôi xảy ra chuyện gì thế.
Không có gì, hai người về trước đi, không cần xen vào chuyện này.

Có phải em lại gây họa gì rồi không hả?
La Quán Trinh lo lắng đã xảy ra chuyện gì, tức giận hỏi tôi.
Đã nói chị đừng lo mà...

Đang nói thì tiếng sấm vang ầm ầm, bên ngoài sân bị sét đánh tan tành. Một con mèo chạy vọt vào trong, trên người đầy vết thương. Trong miệng mèo lớn còn ngậm theo một chú mèo con, đôi mắt to của nó trợn trừng, hình như là bị hoảng quả giật mình, mắt cũng ươn ướt.

Không sao đâu.

Huyền Quân không truy cứu, còn 5tự mình ôm Tiểu Miêu qua ngắm nghía. Hắn tách miệng Tiểu Miêu ra quan sát, sau đó lấy mực nước và chu sa ra vẽ mấy nét lên miệng con bé.
Chúng tôi ở nghĩa trang Hoàng Bì Tử ba ngày, tới ngày thứ ba mới rời đi. Vợ chồng Hoàng Thiên Tử tiên một đoạn rất xa, trước khi tạm biệt anh ta còn xúc động bùi ngùi không thôi, không biết cơn bão tuyết này đã cướp đi bao nhiêu mạng người nhà họ Hoàng nữa rồi. Và tôi cũng chưa từng nghĩ tới, đó lại là lần ly biệt của chúng tôi.
Sau khi ra khỏi nghĩa trang Hoàng Bì Tử, tôi hỏi Huyền Quân, hắn có muốn nói gì về chuyện tôi tự ý quyết định nhận con gái nuôi cho hắn không.
Tôi quan sát xung quanh một vòng rồi chỉ vào bé mèo trong nước, hỏi:
Phải đây không?

Người nọ nhìn thoáng qua, mất hứng chê tôi:
Cô không phân biệt nổi mèo với Hoàng Bì Tử à?

Tôi ngước nhìn sấm chớp rợp trời, nghĩ tới Tiểu Miêu, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày trước.

Anh, em muốn ăn cá.
Tôi nói với Quý Mạt Dương, anh ấy chả hiểu ra sao.
Vào nhà tôi tất bật chuẩn bị, xé mấy tờ giấy xong thì lấy một cái thau lớn ra, đổ đầy nước chờ cả về.
Tôi thả thêm mấy người giấy giống tôi như đúc, ra lệnh cho bọn chúng đi túm mấy con mèo về, sau đó để mèo tản bộ trong sân.
Đợi La Quán Trinh đi rồi, tôi mới đánh mắt cho Huyền Quân:
Anh đi đi, em ở nhà chờ.


Cẩn thận đấy nhé!


Vâng, khoảng hai, ba cân, không thì một, hai cân cũng được, nếu không có cá chép thì mua cá trích.

Em điên hả, tính ăn cả bàn tiệc cá hay sao?
La Quán Trinh bực bội lườm tôi.

Huyền Quân làm mà, em muốn ăn đồ anh ấy nấu, anh ấy muốn luyện tay nghề.


Cũng có thể là Hồng Nhi muốn ăn.


...
Nghe nhắc tới Hồng Nhi, Quý Mạt Dương chẳng truy hỏi nữa, cứ thể ra ngoài.
11
La Quán Trinh chịu thua, đánh đuổi theo Quý Mạt Dương.
Mèo lớn quay đầu lại nhìn tôi, thảm thương meo một tiếng, sau đó quay người chạy mất.
Tôi vội vàng ôm con mèo nhỏ vào lòng rồi gọi Quý Mạt Dương:
Anh ơi cá, mau thả cá vào trong nước đi, mau lên.

Người nọ nghẹn họng, ngay lúc đang định quở trách tôi thì nghe có người gọi, bảo tìm được rồi.
Người nọ xoay người đi ra ngoài dẫn người còn lại đuổi theo. Tôi thuận tay vớt bé mèo vào lòng, cũng bám theo sau.
Tôi khẽ khàng vuốt lông cô nhóc rồi bế lên, mới ôm ấp được một 9tí mà nó đã quay sang cắn tôi một phát, ăn uống đã đời xong mới chịu nhả ra.
Tôi bước tới ngồi xuống, Huyện Quân nhìn 6thoáng qua tay tôi, Hoàng Thiên Tử vô cùng xấu hổ:
À thì...

Huyền Quân lập tức lên đường, hắn vừa rời đi bầu trời đã nổ đùng một tiếng sấm.
Tôi ngoảnh đầu ngước lên trời, đúng là không để người khác sống mà.
Quý Mạt Dương không dám chậm trễ, hớt hải thả đám cá vào trong nước.
Đám mèo xung quanh gào ầm lên, tôi nhanh chóng ôm mèo nhỏ ngồi ngay trước cái thau.
Lúc này, ngoài cửa bỗng có người tiến vào, là hai người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc không tầm thường, sau khi bước vào sân tìm hết một vòng mới nhìn tới tối.

Thiên sư?

Tôi tỏ vẻ chân thật hết sức, Huyện Quân báo:
Thôi thì mua đi.


Sao anh không đi?
Quý Mạt Dương quắc mắt.

Anh ấy không mang ô rồi, chị mau đi xem sao. Em muốn ăn đồ tươi, nhớ mua độ tám, mười con nha.

La Quán Trinh hết nói nổi:
Tám, mười con?


Vậy là ổn rồi, nếu không sau khi chúng tôi rời đi thì con bé sẽ chết đói mất.

Tiểu Miêu chui vào lòng mẹ, bấy giờ mới chịu bú sữa.

Thế ông còn hỏi tôi làm gì?


Cô...

Tôi đứng dậy, hết sức bực mình:
Sao hai vị Thiên tưởng đây lại bỗng dưng chạy tới nhà dân thế này, lẽ nào là vì chuyện mấy ngày trước tôi xuống âm phủ náo loạn trật tự cõi âm? Thế nhưng dưới âm phủ cũng có quy định, nếu có Liên Hoa Nữ thì sẽ thả những người phụ nữ đó ra mà. Nếu ông tìm tôi vì chuyện này thì xin thưa tôi không nhận tội.


Chúng tôi không đến vì chuyện đó, cô có thấy Hoàng Bì Tử tiến vào đây không?
Một người trong đó hỏi tôi.

Trời mưa sấm chớp rầm rầm mà em còn muốn ăn cá?


Vâng.

Nhìn thấy tôi nó meo một tiếng.
Tôi tức tốc đi qua, bé mèo nhỏ rơi vào tay tôi, còn mèo lớn ngã gục xuống đất ngay lập tức. Nó nhìn tôi, hốc mắt đỏ như muốn nhỏ máu, tiếng kêu nghe sao mà thảm thương. La Quán Trinh vội vàng bước tới muốn chạm vào mèo lớn, nó lại đột ngột đứng dậy, gồng mình chịu đựng sức nặng cơ thể quay đầu bỏ chạy. Tôi nhìn nó chạy ra tới cửa, lời đã tới bên môi nhưng cuối cùng vẫn không gọi lại.

Ly Thương sao rồi?
La Quản Trinh sốt ruột nhìn bụng tôi.
Huyền Quân trả lời:
Không vấn đề, Giác Nhi chưa sinh đầu.

Thế mà hắn lại rộng lượng bảo nếu là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được.
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu ý của hắn, kết quả chưa tới ba ngày thiên lôi đã cuồn cuộn kéo tới. Tôi sực tỉnh khỏi cơn mê, tới lúc bước ra ngoài xem thì được chứng kiến một cơn bão lớn hiếm có.
Khi tới phía sau trường học thì thấy có hai con Hoàng Bì Tử đã bị bắt kịp, cả hai đều bị thương nặng.

Tôi đuổi tới bên kia bảo:
Thiên tướng, bọn họ đã bị thương nặng thể rồi, lại chưa từng hại người, hơn nữa còn là tiện gia núi Hoàng Đầu, ông hà tất phải đuổi cùng giết tận. Chi bằng thả họ đi, tôi sẽ giam họ lại, đảm bảo không để họ phạm tội đầu.



Thiên sư, chúng tôi cũng chẳng muốn đuổi cùng giết tận bọn họ đầu, nhưng họ đã phạm vào luật trời, lén trộm ăn Bồ Đề Tuyết trên trời, hơn nữa còn thai nghén một tiến thai nhưng không chịu giao ra, chúng ta đành tới bắt lại hỏi tội thôi.
Nghe Thiên tưởng đó nói, bây giờ tôi mới biết ngọn nguồn câu chuyện của vợ chồng Hoàng Thiên Tử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.