• 600

Chương 324: Mèo và vua mèo


Đôi vợ chồng già nọ vì muốn khám kỹ hơn còn đặt lịch với cả chuyên gia. Chuyên gia đó cũng là người có tiếng tăm, xem giới thiệu sơ lược cũ8ng rất khá.

Những hình như đôi vợ chồng già có vẻ không hiểu nên hỏi tôi trên đó viết gì, bác sĩ có giới hay không.

Tôi đọ3c cho họ nghe một lượt, đôi vợ chồng hết sức ưng ý, lẩm nhẩm rằng khám bác sĩ này đúng là đáng đồng tiền bát gạo.
Hai người họ đợi9 rất lâu mới đến lượt, sau khi họ đi rồi, tôi nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ, xuất hồn đi theo xem thế nào.
Nhưng không ngờ, kẻ 6được gọi là chuyên gia đó thấy thân phận của đôi vợ chồng chỉ bình thường nên tỏ vẻ coi khinh, ngôn từ nói chuyện vô cùng cọc cằn thô lỗ, 5thậm chí còn nói vợ chồng họ mắc căn bệnh này cũng là đáng đời,
Tôi đứng ngoài cửa quan sát, nhớ đến những gì ông trời đã làm, rồi nhìn tên bác sĩ thất đức kia, không khói thấy nực cười.
Đội ngũ quan hệ truyền thông của bệnh viện có thể so với chuyên gia đàm phán. Trước những chuyện nhỏ nhặt này, bọn họ hoàn toàn chiếm ưu thế.
Chỉ nói vài ba câu đã có thể khiến người sống lập tức chết tức tưởi, người chết sống lại.
Cuối cùng người đàn ông mua một thùng axit và cầm theo một con dao.
Thế giới này nào có thiên thần như vậy chứ, rõ ràng là ma quỷ! Tôi rời khỏi phòng bệnh chỗ nữ bác sĩ, quay trở về cơ thể, sau đó đi tìm đôi vợ chồng già kia. Đúng lúc nhìn thấy họ dìu nhau đi đến bên cầu, tôi còn chưa kịp gọi, hai người họ đã nhảy xuống dưới.
Tôi chạy qua kêu cứu, thế nhưng nước sông lạnh buốt cháy quá xiết, thoáng cái đã cuốn trôi đôi vợ chồng già.
Người chạy đến xem không ít, lính cứu hỏa giăng lưới ở trên sông như lưới bắt cá, sau ba ngày mò tìm mới vớt được xác của hai vợ chồng già lên, nhưng cả hai đều đã tắt thở từ lâu.
Đôi vợ chồng già cứ tưởng rằng con trai mình đã gặp chuyện không may, đã không còn trên nhân thế nữa rồi.
Người đàn ông dần phát hiện ra tôi, bây giờ tôi mới kể những gì mình chứng kiến ở bệnh viện cho anh ta nghe. Anh ta trợn trừng nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu.
Đột nhiên anh ta bật dậy, điên cuồng chạy về nhà tìm đồ. Tôi đặt bản báo cáo kiểm tra xuống, cố ý để anh ta nhìn thấy.

Em làm như vậy, chẳng lẽ còn chưa nghĩ thông à?
Huyền Quân đi đến muốn nhắc nhở tôi.
Tôi liếc Huyền Quân:
Nếu có thể sống, ai lại muốn chọn cái chết, chẳng phải vì bị ép đến đường cùng ư. Ai cũng nói thiên đạo tuần hoàn, trời xanh sẽ không tha cho ai.
Nhưng tất cả những gì em thấy chỉ là không phân biệt thiện hay ác, quan lại bao che cho nhau!

Tôi đi đến rồi dừng lại, qua nghe ngóng biết được rằng.
Sau khi học đại học, anh ta đã đi tìm rất nhiều công việc nhưng số không được may mắn, liên tục vấp phải thất bại. Do không kiếm được tiền nên anh ta không dám về nhà, cũng không dám liên lạc với cha mẹ.
Trong khoảng thời gian năm năm, anh ta chỉ dám quay về nhà vào dịp tết, loanh quanh gần nhà lén nhìn cha mẹ. Thấy cha mẹ ngày một lớn tuổi già yếu, anh ta càng không dám xuất hiện.
Lúc nổi giận đùng đùng, anh ấy như ngọn lửa cháy phừng phực vậy, cả thế giới đều có thể nhìn ra nó đang bùng nổ. Nhưng khi bình tĩnh lại, anh ấy đứng đó như chìm vào cơn mộng mị, không để lộ chút dấu vết nào.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được mỗi khi tôi đau đớn, nỗi oán hận của anh ấy lại như núi lửa phun trào.
Mỗi ngày Huyền Quân đều châm cứu giảm đau cho tôi, chườm nóng, dùng lửa hơ ấm.
Anh ta chạy đến bệnh viện muốn nói cho ra nhẽ, tưởng rằng có thể đòi lại được công bằng. Nhưng bệnh viện kia đã tổ chức cuộc họp khẩn và đưa ra ba phương án ứng phó, còn khởi động những biện pháp khẩn cấp, thông báo cho một loạt cấp trên cấp dưới cần thông báo, điều gì nên báo trước bọn họ cũng phím nhau cả rồi.
Sau một vòng, mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi.
Mặc cho người đàn ông làm ầmi suốt ba bốn ngày cũng không ích gì.
Huyền Quân rầu rĩ:
Em mệt rồi, về nhé.

Tôi buồn cười:
Huyền Quân, anh biết không, từ nhỏ chúng ta đã được giáo dục rằng cần phải sống lương thiện, phải trở thành người tốt. Nhưng giờ đây, nền móng đó đã trở thành giáo dục chịu ức hiếp rồi.
Bởi vì bọn chúng có ức hiếp chúng ta cỡ nào thì ta cũng không thể làm điều ác, phải chứng ra bộ mặt tử tế và nụ cười độ lượng.
Theo như lời của Quý Mạt Dương nói thì, họa từ miệng mà ra. Những lời nói tưởng chừng như vô tình đó có thể trở thành mầm mống tai họa.
Huyền Quân che chở tôi trong lòng, dẫn tôi và Tiểu Miêu trở về, trên đường về tôi còn ngất xỉu. Lần này tôi ngất đến bảy, tám ngày, hai chân đều không thể cử động, không chỉ tê mà còn đau nhức, hệt như bệnh thấp khớp, muốn nhúc nhích cũng không được mà không nhúc nhích cũng chẳng xong.
Cơn đau kéo đến, bứt rứt khó chịu đến mức làm tôi muốn dùng búa gõ nát chân mình. Mỗi lần Quý Mạt Dương đến thăm tôi, sắc mặt đều vô cùng khó coi. Anh ấy đứng bên đó giống như đang ngấm ngầm ôm mối hận ngập trời vậy. Nhưng anh ấy không phải là tôi, không ai có thể dò la tâm tư thâm trầm của anh ấy được.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, tôi cố tình đi đến bệnh viện xem thử nữ bác sĩ kia. Bà ta vẫn khoan thai hớn hở khám bệnh như trước, vẫn chằm chằm kiếm tiền.
Cử như cái chết của đôi vợ chồng già không liên quan gì đến bà ta, cứ như trước giờ vợ chồng họ chưa từng đến đây khám bệnh.
Mọi thứ cứ vậy chìm vào quên lãng.
Khi bà bác sĩ kia vừa bước ra khỏi bệnh viện lập tức bị một thùng axit dội từ đầu dội xuống, cộng thêm hàng chục nhát dao đâm, bà ta ngã vào vũng máu chết ngay tại chỗ.
Người đàn ông tự biết bản thân đã giết người, tội khó có thể tha.
Anh ta chợt thét lên một tiếng, biết mình đã bảo được thù cho cha mẹ rồi, sau đó cũng tự đầm cho mình hai nhật liên tiếp và chết ngay tại chỗ.
Nhưng người tốt không được đền đáp, kẻ ác thì tác oai tác quái. Có lẽ đây mới chính là lẽ trời, chỉ ép người ta vào cảnh đường cùng.
Lúc tôi định quay người rời đi thì bắt gặp Huyền Quân đang đứng đối diện. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn tìm tôi, nhưng vì lúc bảo vệ Tiểu Miêu tu vi đã kiệt quệ, cần phải tinh dưỡng vài ngày, nên muốn tìm tôi cũng không dễ dàng gì.
Nhưng cuối cùng cũng tìm được tôi rồi.
Nhưng Tiểu Miêu rất thông minh, từ hôm đó nó không còn uống máu nữa.
Thế cho nên, mỗi lần Tiểu Miêu sức khỏe không tốt, bị người ta bắt nạt, tôi lại cảm thấy đều do lỗi của Huyền Quân.
Tiểu Miêu rất thích ăn cá, hơn nữa còn chuyên ăn mắt cá. Mỗi vuốt vung xuống là một con mắt cá đã chui tuột vào bụng, nó quệt miệng liếm mép, còn con cá vẫn đang bật tanh tách.
Tôi rời khỏi bệnh viên đi thăm đôi vợ chồng già, họ dìu tay nhau rời khỏi thế gian, tôi đứng trên con đường âm dương nhìn bóng họ cùng rời đi.
Thế nhưng trên đường trở về, tôi nhìn thấy người con trai của vợ chồng họ đang than khóc vô cùng đau khổ.
Người đàn ông đó nay đã ngoài ba mươi, không nhà không xe, cũng không có vợ con.
Nhìn những vũng máu trên đất, tôi ngửa đầu lên trong bầu trời âm u.
Ông trời chỉ biết ức hiếp người khác, vốn dĩ không có sự công bằng nào cả.
Miệng thốt ra đầy lời nhân nghĩa đạo đức, nói còn nghe hay hơn cả hát.
Thử hỏi, trong lòng có thật sự thoải mái hay không?


Em nói như người say vậy.
Huyền Quân không để tôi nói tiếp mà kéo đi.
Khi nhập đạo sư phụ đã dặn dò, người tu đạo mọi ngôn từ phải cẩn thận, để tránh rước họa vào thân.
Cha mẹ đã vì anh ta mà bỏ ra quá nhiều tâm huyết rồi, thế mà anh ta lại chẳng làm nên trò trống gì. Tốt nghiệp sáu bảy năm, anh ta không mang được đồng nào về nhà, không phải bệnh tật thì cũng ăn không đủ no.
Một người như anh ta, không còn mặt mũi nào mà đối diện với cha mẹ mình.
Cũng bởi thế, cha mẹ anh ta càng ngày càng mất đi niềm vui sống, nỗi nhớ nhung con trai cũng trở thành nguyên nhân khiến họ không muốn sống tiếp.
Đôi vợ chồng già đứng dậy đi chụp X-Quang, tôi nhìn qua tấm phim chụp, rõ ràng họ không bị gì cả, nhưng khi bác sĩ gọi điện cho phòng ban bên kia hỏi người chụp X-Quang, mặc dù không trực tiếp yêu cầu ra miệng, nhưng bên kia hiểu ý vâng dạ nói sẽ lập tức đi sửa ngay.
Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ nói có vài vấn đề, bảo cụ già quay về chuẩn bị tiền. Cụ già hỏi tình hình thế nào, bác sĩ lại không chịu nói cụ thể, chỉ đáp qua loa rằng có rất nhiều triệu chứng nên cũng chưa thể khẳng định chắc chắn, bất kỳ chứng bệnh nào, nếu chưa có chẩn đoán chính xác thì không thể đưa ra kết luận.
Đôi vợ chồng già vô cùng sợ hãi, bác sĩ kia khéo léo nói vài ba câu ám chỉ đã khiến phòng tuyến tâm lý của họ sụp đổ hoàn toàn, tưởng rằng đã mắc phải bệnh nan y gì không chữa được. Tôi nhìn là biết, bác sĩ này muốn họ phải bỏ tiền ra làm đủ thứ kiểm tra khám bệnh. Nhưng đôi vợ chồng già một là không có tiền, hai là họ bị dọa đến xanh mặt, tưởng rằng đã mắc phải bệnh nan y, không còn cách cứu chữa.
Tiểu Miêu thì thường chui vào trong chăn hút máu trên ngón tay tôi.
Huyền Quân nói với tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, không những sức khỏe tôi không tốt lên mà còn tạo cho Tiểu Miêu thói quen hút máu, không chịu uống sữa.
Tôi không thèm để ý, vẫn cứ làm theo ý mình.
Anh ta ăn mặc đơn sơ, trông khá nghèo khổ cơ cực.
Sự ra đi của cha mẹ khiến anh ta đau buồn khôn nguôi. Anh ta quỳ trước mộ cha mẹ gào khóc, hai tay víu lên bia mộ, cả bàn tay đều trầy xước.
Một người, khi không còn gì trong tay, thì chỗ dựa duy nhất của họ chính là cha mẹ. Bởi vì đó là ngôi nhà nơi anh ta được sinh ra, nay ngôi nhà ấy đã không còn nữa, từ nay về sau anh ta biết về đầu đây?
Nhìn là biết hai người này không có tiền, ông cụ nói nhất sẽ kiếm được tiền thôi, còn cụ bà bảo về nhà hẵng bàn.
Sau đó cặp vợ chồng già kia rời đi, tôi nhìn về phía nữ bác sĩ trong mặt mày phúc hậu kia, thật nực cười, mặc dù mụ ta không hề mở miệng nói ra nhưng tôi lại có thể nghe thấy suy nghĩ trong nội tâm của đối phương, dường như bà ta đang mỉa mai, không có tiền khám bệnh thì chết quách đi cho rồi.
Nữ bác sĩ đó là một chuyên gia chẩn đoán, xem chừng cũng đã năm mươi mấy tuổi, thế mà lại có thể nói ra những lời nói như thế, làm ra những việc như vậy, đúng là đạo đức suy đồi.
Những lúc như vậy Tiểu Miêu luôn lảng đi, bởi vì nó không thích ăn thịt cá mà chỉ thích ăn mắt cả thôi.

Nhưng tôi không cho phép nó làm thế, thấy Tiểu Miêu chuẩn bị lủi đi là tôi bảo ngay:
Kén ăn không phải một thói quen tốt.


Tiểu Miêu nghe tôi nói thế thì ngửa đầu lên nhìn tôi rồi meo meo hai tiếng muốn làm nũng, tôi nhíu mày:
Xem ra tối nay con không muốn ngủ cùng ta rồi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.