Chương 327: Nhà tro cốt
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1536 chữ
- 2022-03-05 03:02:45
Chuyện này tôi biết, lần cuối cậu ta làm cho Ngự Thủy Gia Viên. Cậu ta bị sếp lớn đứng sau Ngự Thủy Gia Viên hại chết. Lúc chết8 nghe đâu là bị chém chết, hơn nữa còn bị tra tấn rất lâu.
Vậy chúng ta đi tìm tên sếp đó.
Huyền Quân xuống xe dặn dò rồi giao Tiểu Miêu cho Vua Mèo. Tiểu Miêu không bằng lòng lắm, còn muốn nhảy ra khỏi xe bám theo. Thế nhưng lại bị Vua Mèo tha trở lại xe, dùng chân cưỡng ép đè lại.
Chân của Vua Mèo rất dày và mập làm cho Tiểu Miêu không cựa quậy nổi. Tiểu Miêu tủi thân meo một tiếng, muốn thoát ra cũng thoát không được, trông rất đáng thương!
Tên tài xế quỷ nhìn tôi nhếch miệng cười, chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm, phóng nhanh về hướng căn biệt thự ở vùng ngoại thành, chạy một mạch tới nơi.
Hạ Đông Tử bước xuống xe, sau đó có hai người mặc đồ đen đi tới. Họ thấy tôi thì lấy một cái túi giấy màu vàng ra bọc tôi lại.
Nói xong, Hà Đông Tử ngả người ra sau nhắm mắt lại như đang ngủ.
Người lái xe là một tên tài xế quỷ, tay tài xế trợn to mắt, há miệng cười khẳng khác khởi động xe.
Có một số người trong tộc quỷ nói rằng gã còn là một người thích bắt quỷ về hành hạ. Vậy nên chúng tôi cũng không muốn chạm mặt, tránh được thì tránh.
Còn có chuyện thế nữa à?
Nếu không nghe kể thì đúng là không biết được.
Tôi lùi về sau một bước rồi chạy ra khỏi căn phòng, gã ta không hề đuổi theo, tôi cũng không quay đầu lại.
Tôi có cảm giác không tốt lắm, sau lưng toát mồ hôi lanh.
Trong phòng có hai người, trong đó có một người đang uống rượu, người còn lại thì đặt vài tấm thẻ xuống.
Lúc nhân viên phục vụ bước vào thì người bỏ thẻ xuống đã đứng dậy rời đi rồi. Đúng lúc này tên đang uống rượu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người phục vụ. Gã chợt nổi máu dâm dê, lôi kéo người phục vụ lại. Nhưng gã cũng không phải người tầm thường, vừa kéo một cái đã nhanh chóng phát hiện nhân viên này có điều không ổn. Gã ta sầm mặt ngẩng đầu lên, sau đó niệm pháp quyết đánh lên cơ thể của người giấy. Người giấy lùi lại, một ngọn lửa bùng lên. Tôi thấy người giấy sắp bị tiêu diệt, bèn tức tốc tiến vào.
Tử Mặc do dự.
Tôi là quỷ, cứ cho rằng đã tu luyện thành Quỷ Vương đi nữa thì suy cho cùng vẫn là quỷ. Tuy đã không phải chính đạo nhưng cũng là người tu đạo. Cho dù tu thành đạo gì thì cũng trên cơ tôi, chẳng ai thay đổi được điều này.
Nói như thế thì nếu hai người thật sự đối đầu, anh chưa chắc đã là đối thủ của gã?
Cũng không thể nói vậy, nhưng gã ta là đạo sĩ còn tôi là quỷ hồn. Đạo sĩ có nhiều cách đối phó với quỷ, nhưng tôi lại không có nhiều cách đối phó với gã ta.
Sau khi Hạ Đông Tử ra lệnh thì mọi người cũng rời đi. Không lâu sau, có người xách túi đi đến một nơi nào đó rồi tiện tay ném vào một nơi cực nóng khiến tôi bị bỏng không nhẹ. Đang chuẩn bị xông ra ngoài thì chiếc túi bị thủng một lỗ, tôi mau lẹ chui ra. Ngay lúc đang định đi tìm Hạ Đông Tử thì bị Huyền Quân giữ lại, mặt mày hắn sầm sì lôi tôi đi.
Khi tôi định hình nhìn sang Huyền Quân thì thấy hắn đang mặc bộ đồ màu đen, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Hơi lạnh toát ra bao quanh người tôi giúp chữa trị những vết bỏng.
Việc này không k3hó, gã tên Hạ Đông Tử, chúng ta từng gặp qua rồi. Gã là một tên mặt người dạ thú, cực kỳ háo sắc, rất nhiều cô gái đều chết tro9ng tay gã. Bên cạnh gã còn có một sự phụ là đạo sĩ Mao Sơn. Nghe nói gã vốn dĩ là một đạo sĩ Mao Sơn, bắt đầu học đạo từ năm mư6ời hai tuổi, còn từng xuống núi bắt yêu. Sau này gã quen một người cha đỡ đầu tên là Hạ Bách Van, người cha đỡ đầu đó dẫn đã đi5 làm biết bao nhiêu chuyện xấu. Về sau Hạ Bách Vạn chết, tất cả mọi thứ của ông ta đều giao lại cho gã, vậy nên gã mới có của cải như bây giờ. Nhưng về sau gã đã không còn tu đạo nữa.
Sở dĩ chúng tôi biết gã cũng là vì gã là kẻ vô cùng gian ác, cộng thêm còn là một đạo sĩ có chút năng lực, nên chúng ta sẽ không tùy tiện dây vào gã, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Nhưng gã làm việc quyết đoán, thủ đoạn lại tàn nhẫn, vì vậy chúng tôi đều biết đến tên.
Người giấy ngã nhào vào người tôi, quả cầu lửa trên người nó cũng tan dần. Nó chui vào lòng tôi nhưng gần như đã hấp hối, chẳng còn sống được bao lâu.
Hạ Đông Tử thấy tôi bèn lập tức đứng dậy, tôi cũng quan sát gã.
Tử Mặc rời đi trước, tôi cùng Huyền Quân tiến vào trong hộp đêm. Trước cửa hộp đêm có hai người đứng canh, bọn họ đánh giá tôi với Huyền Quân rồi ngăn hắn lại, chỉ cho một mình tôi vào trong. Tôi liếc sang Huyền Quân rồi cất bước đi vào.
Sau khi tiến vào trong hộp đêm, tôi đánh mắt quan sát tổng thể một lượt, chỉ toàn người là người.
Thấy tôi không sao, sắc mặt Huyền Quân mới tốt hơn đôi chút. Tôi thăm dò xung quanh thì phát hiện ra chúng tôi đang ở trong một bãi tha ma.
Những bãi tha ma ở đây có chút khác biệt so với những nơi khác.
Nghe có vẻ như đang bàn bạc làm ăn, hơn nữa đã hoàn thành.
Tôi đứng một lúc thì thấy có nhân viên phục vụ đi tới. Tôi chợt nghĩ ra một cách, lấy một người giấy ra rồi thổi cho nó một hơi.
Mà Tử Mặc cũng là người sợ phiền phức cơ à.
Tôi hỏi Tử Mặc:
Nếu anh đánh với gã thì ai thắng?
Đáng lẽ, trên thân người tu đạo không có đạo cốt thì cũng sẽ không có tà khí. Thế nhưng kẻ đang đứng trước mặt tôi đây lại có tà khí, đặc biệt là ánh mắt gã, không hề giống mắt người bình thường chút nào.
Cô là đạo sĩ? Ai phái cô tới đây?
Vừa nói gã vừa đi về phía tôi, hiển nhiên đã có ý định xử lý tôi rồi.
Tử Mặc dẫn tôi và Huyền Quân đến nơi ở của gã kia. Đến nơi, Tử Mặc chỉ vào nói chính là nơi này. Tôi và Huyền Quân cẩn thận dò xét, không ngờ là một hộp đêm.
Vua Mèo, mi và Tiểu Miêu theo Tử Mặc trở về đi.
Bên trong túi tối đen như mực, tôi bị nhốt vào bên trong rồi bị ném vào một cái hộp nào đó. Ở bên ngoài vàng vật tiếng khóc sợ sệt của nữ quỷ.
Chút nữa đem nữ quỷ trong cái túi kia đến hũ tro cốt ở đằng sau thiêu đi.
Tôi vừa ra khỏi phòng thì nhanh chân chạy về phía cửa ra vào. Nhưng vừa tới cửa, cả người lập tức ngã xuống. Huyền Quân vội vàng đỡ lấy tôi, nhưng cơ thể tôi không khác gì một tảng đá, cứ thế ngã vào vòng tay của Huyền Quân.
Huyền Quân ôm chặt lấy tôi, ngẩng lên nhìn Hạ Đông Tử.
Khóe miệng Hạ Đông Tử nhếch lên, không thèm để ý đến chúng tôi mà xoay người bỏ đi.
Hồn phách của tôi đi theo gã, gã đi trước còn tôi theo sau. Gã vừa đi vừa cười nhạo, từ hộp đêm đi ra tới một con hẻm.
Ngay phía trong cùng của đám đông, có vài người đang đứng bảo vệ. Tôi lách qua đám người đi về phía đó, cuối cùng vào được bên trong.
Bên trong có người đang nói chuyện, một người trong số đó cười sang sáng, có người nói:
Hàng tháng này tới đủ hết rồi, hợp tác vui vẻ.
Người giấy tức khắc biến thành nhân viên phục vụ đi vào phòng riêng.
Tôi đứng một bên đợi, nhân tiện quan sát tình hình bên trong.
Ừ, vậy anh dẫn chúng tôi đi, khi tới nơi anh cứ rời đi trước là được.
Đi thôi.
Bước vào con hẻm, Hà Đông Tử ngồi lên xe, quay đầu ngoắc tay với tôi, tôi đờ đẫn theo gã lên xe.
Sau khi lên xe, Hạ Đông Tử cợt nhả liếc nhìn tôi:
Trông dáng dấp ngon đó, đáng tiếc lại là đạo sĩ, nếu không tôi cũng muốn nếm thử xem sao đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.