• 600

Chương 42: Chuyện năm ấy


Phía Tây của thôn có một ngôi nhà rách nát, không có ai ở, Lý Hữu Tài đã sống ở đó.

Trong thôn có một ông lão tên là Lý Ngũ 8Tử, khi còn trẻ, ông ta là một nhân vật có chút bản lĩnh, sau này về nhà làm nông nhưng không có đất nên được bên trên chiếu cố phâ3n cho hơn mười mẫu.

Nhưng Lý Ngũ Tử không có con cái, cả đời cũng không lấy vợ, người trong thôn ác mồm ác miệng đều xì xầm9 nói sau lưng rằng ông bị thương khi làm việc bên ngoài nên mới không cưới vợ.
Tôi im lặng, cũng không biết phải nói gì.
Lý Bạch kể tiếp:
Nghe nói mỗi lần Lý Hữu Tài bị đánh, ngày hôm sau vợ anh ta lại đến nhà trưởng thôn. Lần nào cũng đi hết cả đêm, lúc đi cũng không ai thấy, khi trở ra thì khóc lóc.

Tôi cúi đầu, nếu một người muốn ức hiếp kẻ khác, ắt có thể ức hiếp cho đến chết.
Năm Lý Hữu Tài mười chín tuổi thì Lý Ngũ Tử qua đời, sau khi an táng Lý Ngũ Tử xong, Lý Hữu Tài được thừa kế hơn mười mẫu đất, cộng thêm khả năng của mình, anh ta nhanh chóng mua được mảnh đất thứ hai.
Không bao lâu sau đó Lý Hữu Tài đã trở thành địa chủ, anh ta đã chi rất nhiều tiền để mua đất đai của người ta. Một số người trong thôn dọn đi không trở về nữa nên đã bán sạch đất cho Lý Hữu Tài, hứa rằng trước khi
đất bị chia lại thì nó sẽ thuộc về Lý Hữu Tài.
Tôi hỏi Lý Bạch sau đó thì sao, Lý Bạch nói rằng sau đó vợ của Lý Hữu Tài sinh được một đứa con trai, nghe nói đứa trẻ mập mạp trắng trẻo nhưng mới ra đời được một tháng thì đã chết.
Đồn rằng là do Lý Hữu Tài bóp chết bởi vì đứa trẻ đó không phải con ruột của anh ta.
Nhưng Lý Bạch nghe thấy Lý Hữu Tài vừa ôm đứa bé vừa khóc.
Thời điểm đó, người không quyền không thể thì khởi kiện rất khó khăn, Lý Hữu Tài chẳng những không hiện được trưởng thôn mà còn bị trưởng thôn tìm người ức hiếp.
Có lúc Lý Hữu Tài bị đánh trong sân, mọi người trong thôn đều có thể nghe thấy những tiếng ha hét hệt như gia súc sắp chết.
Có người nói thật điếc tai.
Lý Hữu Tài quay người đi tìm gặp trưởng thôn, kết quả chẳng những không đòi lại được công bằng mà còn bị trưởng thôn đánh cho một trận, đánh đến mức khiến một chân của anh ta bị tàn phế.
Lý Hữu Tài viết đơn tố cáo, còn vợ anh ta thì mang thai.
Mọi người trong thôn đều bảo rằng đứa trẻ trong bụng là của trưởng thôn, nhưng Lý Hữu Tài vẫn kiên quyết để vợ mình sinh đứa trẻ ra.
kỳ sau trưởng thôn sẽ không làm nữa, ông ta tới tuổi này cũng đến lúc nghỉ hưu rồi, nên muốn chia đất trước khi xuống chức. Một là giữ lại cho bản thân một ít, hai là chia cho mọi người một chút, xem như mua
chuộc lòng người. Nghe ba tôi kể trong thôn đã tổ chức họp mấy lần. Đất canh tác của thân là do thôn tự quyết định. Giao cho bên trên sẽ càng không có lời, thà tự mình chia còn hơn để cho người khác chia.


Vậy sao?

Lý Ngũ Tử là người tốt, luôn thích giúp đỡ h6àng xóm láng giềng, dù dân trong thôn có nói gì sau lưng ông ta thì ông ta cũng không tính toán, cũng đối xử tốt với Lý Hữu Tài, th5ấy Lý Hữu Tài đáng thương nên đã nhận
Lý Hữu Tài làm con nuôi.
Lý Hữu Tài vốn đã giỏi giang, lại thêm sự dạy dỗ của Lý Ngũ Tử, chẳng bao lâu đã trưởng thành.

Chắc bảy, tám năm gì đó.


Bảy tám năm, vì sao giờ mới nhớ tới chuyện chia đất?
Tôi cảm thấy khó hiểu.
Lý Bạch bất đắc dĩ nói:
Trước kia là do trưởng thôn trồng trọt. Mọi người thấy nhà Lý Hữu Tài chết thảm, lại cộng thêm trưởng thôn có quyền có thể nên không ai dám hỏi, nhưng bây giờ thì khác rồi. Nghe nói nhiệm
Lý Hữu Tài bắt đầu với hơn mười mẫu đất, sau đó thành hơn một trăm mẫu, đất đai ngày càng nhiều, bản thân anh ta cũng ngày càng tài giỏi, ngày càng giàu có hơn.
Nhưng ngay cả khi đã giàu có, Lý Hữu Tài cũng không quên nguồn cội của mình.
Anh ta vẫn đối xử rất tốt với bà con trong thôn, nhà ai có việc gì cũng chạy đến giúp, ai không có tiền đi vay mượn anh ta, anh ta cũng cho vay.
Lý Bạch dẫn tôi vào. Chúng tôi đến nhà cậu ấy. Ba mẹ Lý Bạch tưởng tôi là bạn gái cậu ấy nên đối xử với tôi rất tốt.
Lý Bạch nhắc tới chuyện Lý Hữu Tài suy sụp cảm xúc, rồi đưa tôi đến nhà anh ta. Chúng tôi tiếp tục nói về chuyện của Lý Hữu Tài.
Lý Bạch nói cậu ta không muốn chia đất, đã nói chuyện này cho ba mẹ mình rồi nhưng vẫn chưa thuyết phục được.
Nói đến đây, tôi hỏi:
Các cậu trở về là muốn chia đất đai của Lý Hữu Tài à?


Có lẽ là vậy, hôm qua nghe ba tôi nói đất của Lý Hữu Tài trên sổ sách có một trăm bảy mươi mẫu, nhưng mấy năm nay Lý Hữu Tài đã canh tác hơn một trăm mẫu trên vùng đất hoang trong thôn. Nếu như phân chia
lại, xét theo số nhân khẩu trong thôn chúng tôi thì ai cũng sẽ được chia phần, hơn nữa mỗi nhà đều sẽ có một hai mẫu. Nhưng ba tôi nói chuyện trên sổ sách thì trông thấy được, còn không có trong sổ sách thì có lẽ sẽ
ra.
Nhìn thấy Lý Hữu Tài, trưởng thôn cũng không sợ, còn đẩy Lý Hữu Tài ra rồi bỏ đi.
Đợi Lý Hữu Tài vào nhà, chỉ thấy vợ mình đang khóc, trên người không mặc quần áo.
Có người cảm thấy người câm không nói chuyện được, con gái gả cho Lý Hữu Tài chính là được gom tiền mà sống, nhưng thật ra điều đó cũng chẳng ý nghĩa gì, hơn nữa Lý Hữu Tài cũng không đẹp lắm, nghe nói còn
hơi xấu.
Thế nên, chuyện hôn nhân của Lý Hữu Tài đã bị chậm trễ.
Nói đến đây Lý Bạch nhìn tôi:
Dân trong thôn này thật ghê tởm!


Trước giờ không ai quan tâm sao?
Tôi hỏi Lý Bạch.
Lý Bạch lắc đầu, sắc mặt rất tệ:
Chẳng ai quan tâm cả, lúc đó tôi mới học cấp hai, tôi muốn ra ngoài nhưng mẹ không cho đi, còn nói trưởng thôn là bá chủ trong thôn này, không thể chọc vào.

Vốn dĩ đây là chuyện tốt, Lý Hữu Tài cứ thể sống ở thôn Lý gia như một người đại từ bi lương thiện.
Nhưng có một số người thầm ghen tị sau lưng, bản thân lười biếng lại nghèo tiền nghèo bạc, cảm thấy Lý Hữu Tài đúng là kẻ may mắn.
May mà Lý Hữu Tài vừa giàu có lại giỏi giang, nhiều người muốn gả con gái cho Lý Hữu Tài, nhưng Lý Hữu Tài lại là một người khuyết tật, anh ta bị câm.
Lý Bạch nói cho đến bây giờ cậu ta vẫn nhớ rõ mình đã áp sát lên tường nhìn bộ dạng Lý Hữu Tài ôm đứa trẻ trong tay, khóc đau khổ đến mức nào.
Sau ngày hôm đó, vợ của Lý Hữu Tài treo cổ tự tử.
Vợ Lý Hữu Tài chết, Lý Hữu Tài cũng chẳng biết đi đâu, thi thể vợ và đứa con của anh ta cũng không thấy đâu cả.
để cho trưởng thôn. Thật ra đây mới là mục đích chính.
Lý Bạch nói xong, tôi nhìn về phía những người đang hòa thuận vui vẻ trong thôn.
Những kẻ tôi muốn cứu là một đám người gì đây?
Tôi hỏi Lý Bạch:
Gia đình Lý Hữu Tài đã chết bao lâu rồi?

Lý Hữu Tài có nhiều đất đai, nhưng là anh ta tự mình làm, quanh năm suốt tháng cũng tiết kiệm được không ít tiền công.
Lý Hữu Tài cưới vợ xong thì tập trung làm việc đồng áng, vợ anh ta thì ở nhà lo chuyện cơm nước cho chồng.
Đây vốn dĩ là một chuyện tốt, nhưng tiệc vui chóng tàn, một ngày nọ khi Lý Hữu Tài đi làm về, vừa bước vào sân liền nghe thấy tiếng vợ mình khóc lóc bên trong, đến cửa định bước vào thì trông thấy trưởng thôn đi
Thậm chí Lý Hữu Tài còn không nghĩ đến chuyện kết hôn, anh ta chỉ tiếp tục hiền lành chân chất làm ăn.
Song có một lần anh ta ra ngoài rồi dẫn về một người phụ nữ, đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp và cũng là người câm.
Không hiểu thế nào hai người lại kết hôn với nhau, khi Lý Hữu Tài kết hôn còn mời cả thôn uống rượu hỉ, hơn nữa cũng không nhận sính lễ.
Nhìn thấy cảnh nhà Lý Hữu Tài như vậy, Lý Bạch cảm thấy có lỗi.

Ba mẹ Lý Bạch bảo chúng tôi ra ngoài ăn cơm. Lý Bạch đã cãi nhau với ba mẹ cậu ta, kết quả Lý Bạch đưa tôi ra khỏi nhà. Chúng tôi đi lên một ngọn núi cách thôn Lý gia không xa.

Lên tới núi, Lý Bạch ngồi xuống một tảng đá lớn nói với tôi, chính thôn Lý gia đã bày mưu kế hãm hại nhà Lý Hữu Tài để cướp tài sản. Nếu như tố giác, người trong thôn Lý gia sẽ không ai thoát được.


Cho dù cậu có tố cáo cũng chỉ có thể xử lý trưởng thôn và mấy người có liên quan đến ông ta thôi.
Tôi ngồi bên cạnh Lý Bạch nói, Lý Bạch nghe vậy cũng im lặng.

Nhìn thôn Lý gia, tôi nhớ đến một chuyện:
Chỉ trong một đêm Lý Hữu Tài đã biến mất, anh ta mang thi thể vợ con đi kiểu gì được vậy?


Lý Bạch lắc đầu, hiển nhiên là cậu ta cũng không biết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.