• 600

Chương 51: Nữ quỷ chải tóc


Anh ta vừa định kỳ, tôi liền nói:
Anh có làm nữa hay không tôi không biết. Nhưng tôi sẽ không rời khỏi Sở Nghiên cứu đầu, tôi chỉ đổi sếp mà th8ôi.


Nghe tôi nói, Quý Mạt Dương quay sang nhìn tôi:
Cút ra ngoài.


Tôi không nhúc nhích, tiếp tục nhìn anh ta, anh ta bị tôi 3nhìn một hồi thì tức đến mức quăng bút:
Tôi bảo cô ra ngoài.

Nhớ đến hình ảnh tôi nhìn thấy lúc ở bên ngoài, có một bóng người lướt qua trên tầng hai, trong nhà lại lạnh như vậy, bây giờ vòi nước còn tự động mở ra, tôi đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
Tôi ra khỏi biệt thự và gọi cho Quý Mạt Dương:
Anh đến chưa?


Đến rồi.
Quý Mạt Dương trả lời, tôi do dự quay đầu nhìn về phía biệt thự, trên tầng hai biệt thự có một người đang đứt
Còn một vài món cổ vật, một cái chuông nhạc bằng đồng xanh.
Đi loanh quanh, chợt trông thấy một chiếc lược gỗ và một chiếc gương đồng.
Gương đồng cao khoảng ba mươi centimet, ngang hai mươi centimet, là một chiếc gương đồng rất đẹp. Tôi nhìn kỹ hoa văn trên gương đồng, hình như là đồ vật thời nhà Hán, hơn nữa còn là đồ của Hoàng thất
Tôi kiểm tra một lần nữa, dưới lầu không phát hiện gì, tôi bèn đi lên lầu.
Tôi lên trên lầu kiểm tra một lượt nhưng trên này hoàn toàn không có người. Khi kiểm tra đến căn phòng bên cạnh phòng tôi, tôi lập tức thấy căn phòng đó rất lạnh, cái lạnh trong biệt thự cũng từ đó mà ra.
Tôi giơ tay định đẩy cửa thì vòng trấn hồn trên tay tôi rung lên, cái lạnh nơi cánh cửa lập tức biến mất, tôi khó hiểu nhìn xung quanh, cửa mở ra, trong phòng không có gì.
Tôi vào bếp, không biết tại sao vòi nước lại đang bị mở, nước từ vòi đang chảy từng giọt xuống.
Tôi tắt vòi nước rồi ra khỏi bếp. Quý Mạt Dương gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói tôi đã về nhà rồi, anh ta lập tức cúp máy, có lẽ là muốn đến gặp tôi.
Vừa cúp điện thoại, vòi nước trong bếp lại bật mở, tiếng nước vang lên rào rào khiến tôi phải nhìn vào bếp.
Anh ta còn sợ tôi sẽ gửi đồ đi quyên góp ấy chứ.
Mấy hôm nay tôi cũng chẳng kịp xem, nếu mà tôi xem rồi, chưa biết chừng nhìn không vừa mắt thứ gì đó sẽ lập tức mang đi quyên góp thật.
Tôi đi một vòng trong kho nhưng không có gì đặc biệt. Tôi nhìn thấy một vài bình vôi của Ai Cập, trước đây tôi có hứng thú với những món đồ xuất xứ từ Ai Cập, có lẽ Quý Mạt Dương đã cố tình để lại cho tôi.

Biệt thự bị quỷ ám rồi.
Tôi nói với Quý Mạt Dương. Đúng lúc ấy, bỗng nghe thấy
nhập
một tiếng phát ra từ xe Quý Mạt Dương khiến tôi giật nảy mình.
Hồi lâu sau mới nghe tiếng của xe Quý Mạt Dương đẩy ra rồi đóng lại, anh ta nói với tôi rằng anh ta không sao, còn nói sẽ đến ngay, bảo tôi rời khỏi biệt thự trước.
Tôi nghĩ, biệt thự là của mình, dựa vào đầu mà mình phải đi ra?
Đặc biệt là khi thấy nước trong bếp tràn ra, tôi giật mình hoảng hốt, vội vàng chạy xuống bếp tắt vòi.
Nhưng tôi tắt thì vòi lại mở, cứ xoay người là nước lại chảy tràn cả ra ngoài, chảy đầy dưới đất, đã thể nước còn không xuống cống thoát nước mà chảy ra bên ngoài.
Tôi cái nhìn sàn nhà đầy nước rồi bước ra khỏi bếp.
Xuống lầu định ra ngoài xem, vừa xuống thì nghe có người gõ cửa.
Tôi ra cửa định mở cửa, tưởng là Quý Mạt Dương đến, nhưng mở cửa ra thì bên ngoài không có ai cả. Tôi hơi khó hiểu, tại sao lại không có ai?
Đóng cửa lại rồi trở vào, lúc này hình ảnh trước mắt đã thay đổi, đồ bày biện bên dưới biệt thự của tôi đã biến mất, thay vào đó là một căn phòng theo phong cách cổ, trong phòng có một người phụ nữ tóc dài
thời Hán, người bình thường không dùng nổi thứ này.
Không ngờ Quý Mạt Dương lại có được thứ này, còn sẵn lòng đưa món đồ cổ lâu đời như vậy cho tôi, anh ta không sợ tôi tặng nó đi sao?
Tôi nhìn vào gương, vòng trấn hồn bỗng nhiên rung lên, chiếc chuông bạc trên đó cũng rung động.
Đèn dưới tầng một ban đầu vẫn sáng nhưng bây giờ đã tắt hết.
Dưới đất là nước lênh láng, trước mắt là một màu đen như mực.
Vốn dĩ không nhìn thấy gì nhưng tai lại nghe thấy có người đi lại trên tầng hai, như thể có thứ gì đó đang kéo, cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào.
Huống hồ, cô ta náo loạn trong nhà tôi, tôi phải hỏi xem cô ta muốn làm gì?
Cúp điện thoại, tôi quay trở vào biệt thự,
Tuy nói không sợ nhưng thực chất tôi vẫn thấy hơi rén.
Tôi quan sát một lúc nhưng chẳng thấy xảy ra gì cả bèn ra khỏi phòng chứa đồ.
Chỉ là, tôi luôn cảm thấy trước mắt mình trống rỗng, dưới lầu cũng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Tôi nhìn thời gian, thấy lạ là sao Quý Mạt Dương vẫn chưa đến.
Quý Mạt Dương gầm lên, bấy giờ tôi mới xoay người rời khỏi đó.
R9a khỏi cửa, tôi bèn quay trở về nhà, vừa về đã nhìn thấy có một bóng người nhấp nhoáng trên tầng hai biệt thự, tôi giật mình, sao lại có người?6
Tôi chạy vào nhà, đẩy cửa ra thì cảm thấy bên trong lạnh đến phát run, kiểm tra điều hòa thì thấy điều hòa đã tắt, nhưng không hiểu sa5o trong nhà lại lạnh đến vậy.
bóng người ở phía sau rèm cửa, cô ta nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Nhưng vừa nãy ở trong biệt thự, rõ ràng tôi chẳng nhìn thấy ai cả.
Không có động tĩnh gì trên tầng hai, tôi hoàn toàn có thể chắc chắn điều ấy.
Tôi ở dưới lầu nhìn lên trên, đèn lại bật sáng rồi.
Nước trong bếp đột nhiên ngừng chảy, tôi nhìn vào bếp, dưới đất không hề có nước.
Hệt như đang nằm mơ, tất cả bỗng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Căn phòng này là phòng chứa đồ của tôi. Bình thường tối hay đặt tất cả những thứ mình thu thập được vào đây. Mấy ngày trước, tôi và Quý Mạt Dương từ chỗ La Quán Trinh trở về, Quý Mạt Dương định kết thúc
chuyện ở Sở Nghiên cứu, vì trong Sở Nghiên cứu của anh ta có một số món đồ mà anh ta không nỡ bán lại nên đã mang đến chỗ tôi, có lẽ do tầng hầm nhà anh ta không chứa hết được.
Nếu không thì với tính cách keo kiệt bủn xỉn của anh ta, dễ gì anh ta yên tâm về tôi!
mặc chiếc áo dài rộng màu đỏ đang ngồi. Cô ta đang chải đầu trước gương, và chiếc gương đối diện với cô ta chính là chiếc gương đồng mà tôi nhìn thấy trên lầu.
Tôi biết mình đã gặp quỷ, và quỷ này chắc có liên quan đến chiếc gương đồng.
Tôi đứng yên tại chỗ, hỏi:
Cô là ai? Tại sao lại đến nhà tôi?

Người phụ nữ đang chải đầu chậm rãi nhìn sang tôi, giữa trán cô ta vẫn còn một nốt son đỏ, cô ta rất xinh đẹp, chỉ là sắc mặt đã trắng bệch đi khá nhiều.
Khi tôi nói chuyện với cô ta, cô ta đã đứng dậy, chiếc áo dài rộng phiền phức trên người cô ta có vẻ rất rườm rà khiển động tác xoay người trở nên rất chậm.
Nhưng cô ta đứng lên nhìn tôi một hồi rồi hỏi ngược lại:
Cô tên gì?


Tôi tên là...
Đang định trả lời thì chiếc chuông trên vòng trấn hồn rung lên, gương mặt người phụ nữ đột nhiên sầm xuống, đôi mắt dữ tợn nhìn vòng trấn hồn của tôi.


Mau nói, cô tên là gì?
Người phụ nữ tức giận lớn tiếng quát tôi.

Nhìn dáng vẻ cô ta như vậy, tôi cũng biết mình không thể nói cho cô ta biết tên mình là gì, nên mới hỏi:
Tại sao tôi phải nói với cô? Cô còn chưa nói cho tôi biết cô là ai?



Không nói thì chết!
Người phụ nữ lao sang phía tôi, tôi lập tức tránh ra, có điều cô ta còn nhanh hơn cả tôi, tôi nó được một lần nhưng không né được lần thứ hai. Cô ta lao tới lần nữa, lần này nhào hẳn lên
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.