• 1,002

Chương 58: Cô gái nhỏ nhặt được ven đường


Tôi thấy lạ, đếm thử thì đúng là tám con rồng.

Dựa theo chế độ, Vương gia, Thân vương, Bối lặc có tám con rồng, Đế vương là chín 8con rồng, mà móng rồng của các Thân vương có bốn cái, còn Đế vương có năm cái.
Tôi chạy không được, hét lên:
Sư thúc!

Huyền Quân tức giận quát:
Đứng im, đừng nhúc nhích!

Nhưng Huyền Quân không đánh xuống, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.
Tôi thở phào một hơi, không đánh là được.
Tiểu cương thi bị vạch trần thì thẹn quá hóa giận, gầm gừ với Huyền Quân. Những tiểu cương thi khác nghe hiệu lệnh của vua cương thi ào ào xông về phía Huyền Quân. Mấy luồng ánh sáng màu đen trên
người Huyền Quân bắn ra, cứ tiểu cương thi nào bị đánh trúng thì đều bốc cháy, rơi xuống đất, nhảy tưng tưng trên đất, kêu la không ngừng, nhìn vô cùng đáng thương.
Tôi nhìn nhìn, suy9 nghĩ xem ngôi mộ này đã có bao nhiêu năm rồi, ít nhất có thể suy ngược ra nguồn gốc của hoàng tử.
Nhưng tôi sực nhớ tới cương t6hi đối diện, biết đâu hắn lại biết, tôi định hỏi hắn nhưng hắn lắc đầu nguầy nguậy, mặt đờ ra như khúc gỗ.
quả Huyền Quân không chút để tâm, nhanh chóng tóm lấy đầu tiểu cương thi và bóp nát nó trong tích tắc.
Tôi vội nhìn cổ hắn, hắn hoàn toàn không để ý gì đến vết thương, đoạn ngẩng đầu lên nhìn vua cương thi phía đối diện, khép hai ngón lại giơ lên, miệng lẩm nhẩm niệm gì đó. Tiểu cương thi tựa như đau đớn
Huyền Quân tiến lên, đám tiểu cương thi sợ sệt nháo nhào lùi lại, nhưng con vua cương thi nhỏ kia rất phẫn nộ, nó gào lên với Huyền Quân giống như muốn xé xác hẳn ra vậy.
Huyền Quân chế nhạo:
Lần trước bản quan đến đây đã biết đến sự tồn tại của ngươi, tưởng người có tu vi bốn trăm năm, có thiên mệnh là vua cương thi. Không ngờ ngươi lại không yên ổn tu hành mà dám
Nhưng tôi hơi thất vọng, xoay người lại nhìn Huyền Quân, còn chưa kịp nói gì thì Huyền Quân đã hung hăng nhìn tôi:
Bản quân thật muốn tát chết cô!

Tôi sửng sốt, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Tiểu cương thi nhảy đến trước mặt tôi, thân thể nó đứng thẳng, mặt nạ phòng độc của tôi bị nó xé rách rồi ném sang một bên. Nó ngơ ngẩn nhìn tôi một lúc, hai tay bóp lấy cổ tôi, cúi đầu xuống cắn tối.
Ngay thời khắc sinh tử ấy, tôi quét mắt sang nhìn cương thi đang đứng ngoài kia, cương thi đó vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dửng dưng.
Huyền Quân lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt sắc bén của hắn giống như muốn giết tôi bất cứ lúc nào, hỏi:
Cô có năng lực nhận biết nguy hiểm sao?

Tôi hơi rối rắm, đây là đang nói tốt hay nói xấu tôi vậy? Huyền Quân là đang châm chọc tôi hoàn toàn không có ý thức bảo vệ bản thân sao?
đá. Không biết trong tay hẳn là thứ gì, vừa đánh ra một cái đã làm cho cương thi bốc cháy phừng phừng.
Những cương thi còn lại cũng không cầm cự được bao lâu, phàm là con nào dám ngăn cản Huyền Quân đến gần đều bị hắn diệt sạch.
Huyền Quân nhìn quan tài màu đen, phất tay một cái.
Ầm!
, quan tài trong nháy mắt đã vỡ vụn, tôi nhìn mà phát run, vội trốn sang bên cạnh Huyền Quân, đề phòng bất trắc.
Huyền Quân quay lại nhìn các quan tài đá xung quanh rồi cất bước đi lên phía trên thềm đá. Sợ bị hắn bỏ mặc, tôi liền bám theo sau hắn xuống dưới. Hai chúng tôi vừa vào thông đạo thì nghe thấy tiếng ầm ầm
Huyền Quân bỗng tức giận quát:
Nghiệt súc, sắp chết tới nơi còn dám đả thương người khác!

Huyền Quân lập tức đi đến chỗ tôi, ngăn chặn củ tấn công của tiểu cương thi, tiểu cương thi cắn vào cổ Huyền Quân. Tôi giật thót, vội gọi tên Huyền Quân, sợ hắn bị cắn xong cũng sẽ biến thành cương thi. Kết
cương thi yếu ớt kia rõ ràng không phải đối thủ của anh, nên tôi mới đến xem xem anh có ở đây không!
Tôi sợ Huyền Quân sẽ bỏ lại mình, trong lúc nóng vội đã nặn ra một cái cớ đầy dối trá. Huyền Quân nhìn
sang, ánh mắt vừa nóng vừa lạnh kia của hắn nhất thời khiến tôi cảm thấy lời nói dối này bịa không được ổn lắm, giống như bị hắn nhìn thấu tâm tư, ngay cả cái ý nghĩ muốn đạp hắn một cước cũng bị hắn nhìn
động đến người của bản quân. Bản quân đúng là quá nhân từ rồi.

Tôi nhìn Huyền Quân, hóa ra hẳn đã biết sự tồn tại của tiểu cương thi từ lâu, thảo nào lúc trước hắn vẫn luôn nhìn ngó nơi đây.
Đứa trẻ này rõ ràng thuộc cấp bậc Thân vương.
Chỉ là trong sử sách không hề ghi chép lại là có một vị hoàng tử như vậy.
Vậy đứa trẻ này là ai?
Tôi vội đứng im bất động, nhưng đám tiểu cương thi kia đều đang lao đến, tôi nghĩ mình sắp bị chúng cắn xé rồi. Song tiểu cương thi vừa lao tới thì ngay lập tức đã bị đánh bật ra, đập người vào quan tài, phát ra
những tiếng va chạm cực mạnh.
Nó nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững, cũng không nói nhiều mà lao ngay về phía tôi, tôi lập tức lùi lại mấy bước, nào ngờ khiến nó tức giận, hướng mặt lên trời rít lên.
Xung quanh vang lên tiếng sột soạt lạo xạo, tôi còn tưởng là âm thanh gì thì trông thấy đám tiểu cương thi bên dưới cũng nhảy ra khỏi quan tài. Những cương thi đó đều lao về phía tôi. Tôi không có sức chống
Những tiểu cương thi khác lao vào giải cứu nó, kết quả tất cả đều bị thiêu rụi.
Các tiểu cương thi xúm lại thành vòng tròn để cứu vua cương thi, nhưng cuối cùng tất cả đều bị đốt thành tro bụi.
Kết quả, một tiếng
bốc
vang lên, đám tiểu cương thi xung quanh bị thứ gì đó đánh văng ra xa, tiểu cương thi đang đè người tôi cũng bị hất văng, rơi thẳng xuống đất.
Tôi thở hổn hển ngồi dậy, nhìn xung quanh, phát hiện Huyền Quân từ cửa động bước vào.
Tôi ngẩn người nhìn đám tiểu cương thi kia, cảm thấy hết sức kinh ngạc, cho đến cuối cùng hóa thành tro, vua cương thi vẫn không cam lòng mà gào thét.
Đáng tiếc là bản lĩnh của nó không như con người, dù có gào thét thế nào cũng không thể thay đổi được số phận biến thành tro của mình.

Cô cũng biết là mình tự dẫn xác tới à?
Ánh mắt của Huyền Quân lạnh đến mức khiến tôi phát hoảng, sao tôi luôn có cảm giác hắn muốn quẳng lại tôi ở đây vậy chứ.

Sư thúc, tôi đến đây cũng là để tìm anh thôi. Lúc trước khi đến đây, tôi luôn thấy anh nhìn chăm chú nơi này, lúc rời đi, rõ ràng mọi việc vẫn chưa xử lý xong. Tôi nhớ chân mình đã bị thứ gì đó kéo. Nhưng con
Hiển nhiên, lần này vận khí của tôi không tốt, không gặp được Lý Bạch nữa.
Nhìn thấy tiểu cương thi há to miệng định cắn đứt cổ tôi, tôi chỉ đành khẩn cầu Huyền Quân xuất hiện cứu tôi.
Ra khỏi sơn động, một nửa dốc núi đã bị sạt lở.
Huyền Quân bế tôi xuống núi, tốc độ của hắn nhanh đến mức tôi nhìn không rõ hắn xuống như thế nào, song cuối cùng chúng tôi cũng vẫn xuống tới nơi an toàn, cho dù dốc núi sạt một nửa nhưng tôi cũng
Huyền Quân mặc bộ đồ màu đen, ánh mắt lạnh lùng, nhìn tôi rất hung hăng, tôi thậm chí có thể cảm nhận được quyết tâm muốn băm tôi thành vạn mảnh của hắn.
Tôi vội vàng đứng lên định đi qua chỗ hắn, nhưng mấy tiểu cương thi lại lao về phía tôi. Khi Huyền Quân đi về phía này, cương thi đang đứng bên ngoài kia liền cản hắn lại.
Thậm chí còn có một số con lao sang phía tôi, bò trên mặt đất muốn tôi cứu chúng, như thể tôi là liều thuốc giải có thể dập tắt ngọn lửa trên người chúng vậy. Tôi không nhịn được bèn bước qua, muốn dập lửa
trên người cho tiểu cương thi đó, kết quả nó lại nhào lên muốn cắn tôi.
cực lớn vang lên sau lưng, tôi vội quay đầu nhìn vào trong huyệt mộ, những chiếc quan tài kia đang nổ ầm ầm như bom vậy.
Tôi hoảng tới mức không bước nổi nữa, Huyền Quân tức tôi quát:
Còn không cút ra đây!

Tôi sững người, quay lưng lại vội vàng chạy ra ngoài.
Đây là lần tôi chạy nhanh nhất trong cuộc đời mình, bức tường đá phía sau cũng rầm rầm ngã đổ, tôi xông tới túm lấy Huyền Quân, sợ bị hắn bỏ lại.
Tôi thấy mình không bị gì nên cũng không lo lắng nữa, tôi nhìn Huyền Quân, hắn đang đọ sức với cương thi, lúc này tôi mới nhận ra xung quanh không chỉ có một con cương thi lớn mà còn có vài cương thi
khác. Bọn chúng đồng thời lao lên đối phó với Huyền Quân, nhưng Huyền Quân hoàn toàn không thèm coi chúng ra gì, đưa tay tóm được một con bèn bóp nát đầu nó, xong còn ném thẳng nó lên trên quan tài
khắp người, thân hình loạng choạng, mặt cũng đen lại. Nó hung tợn gào thét vào mặt Huyền Quân, Huyền Quân phớt lờ nó, đánh ra mấy cây đinh màu đen, vua cương thi hét lên một tiếng thảm thiết rồi cũng
bốc cháy phừng phừng.
Lúc này, tôi cũng cảm5 thấy khí lạnh trong quan tài ngưng tụ lại với nhau, quay lại nhìn vào trong quan tài thì thấy những đứa trẻ đang nằm trong đó đang mọc răng nanh rất nhanh, móng tay dài ra rất đáng sợ.
Trong lúc tôi đang không biết làm thế nào thì tiểu cương thi đột nhiên mở mắt, đứng bật dậy trong quan tài.
Suy nghĩ một hồi, tôi hỏi:
Sư thúc, con cương thi to kia là sao thế? Sao hắn ta có thể giao tiếp được với tôi, còn hiểu được tôi nói gì, chính hẳn là người đón tôi, đưa tôi vào sơn động đấy. Hắn cũng rất thông
minh, lúc dẫn tôi đến hắn còn cho tôi cảm giác sẽ không làm hại tôi, nếu không tôi cũng sẽ không đi theo hắn.

thấu không sót chút gì.
Quả nhiên, hắn giơ tay lên muốn tát chết tôi như những gì hắn vừa nói, tôi vội đưa tay ra đỡ.
không thấy sợ nữa.
Tôi chỉ hỏi Huyền Quân:
Tôi có cảm giác bọn họ muốn tôi tới đây, nhưng còn chẳng cần dùng tới Nhiếp Hồn đại pháp để dụ tôi tới mà sao tôi đã tự dẫn xác tới vậy nhỉ?

trả nên bị xô ngã xuống, tôi quẫy đạp giãy giụa nhưng vẫn không thể chạy thoát, ngược lại còn bị đè xuống thật mạnh.
Tôi đột nhiên phát hiện, những tiểu cương thi ở đây đều nghe lời tiểu cương thi trong quan tài màu đen, tiểu cương thi đó gào lên một tiếng, tức thì tất cả các tiểu cương thi đều đè tôi xuống.
Thấy tôi không nói gì, Huyền Quân tiến lên một bước. Hắn áp sát tới gần, tôi cảm thấy không tự nhiên nên muốn lùi ra sau, bỗng phát hiện thân thể mình cứng đờ, chân nặng như đeo chì, đứng yên một chỗ

không cử động được.

Đợi đến khi Huyền Quân ghé tới gần, mắt hẳn sáng bừng như lửa, hỏi tôi:
Nhiều người từ trên dốc núi ngã lăn xuống đều không cánh mà bay. Cô tưởng họ đi đâu? Tại sao không tìm thấy hài cốt? Tại sao cô đến
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.