• 600

Chương 70: La quán trinh bị nhập


Nếu cô ta chết vì chuyện đó, hắn là nên oán hận khuôn mặt xinh đẹp của mình mới phải.

Tôi nhìn La Quán Trinh trong lòng, ôm 8La Quán Trinh hỏi:
Cô muốn tìm thân thể của mình?

Nữ quỷ nghe xong hỏi:
Cô năm tuổi, còn hai đứa nhỏ kia?


Chắc cũng năm tuổi, chúng học cùng lớp và ở cùng phòng ngủ với tôi. Chúng khác với tôi, lúc chúng tôi thì đã năm tuổi rồi. Còn tôi từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện. Hồi nhỏ những gì tôi nhận được không có ti vi, chúng bảo trong ti vi, lột đồ của con gái ra là có thể ngủ chung và sinh con rồi. Là muốn sinh con với tôi đấy.

Nghe cô ta nói, tô9i biết rằng oán khí của cô ta rất nặng!

Tôi sẽ giúp cô, cô thấy thế nào?
Tôi đánh bạo hỏi đầu người, đầu người nghe tôi n6ói vậy thì chuyển động trong mắt, cười khì khì đầy kỳ quái.
Tôi thoáng ngày người, nhìn sang nữ quỷ, định mắng cô ta.
Tôi đi tiếp, vừa đi vừa kể:
Tôi có thể hiểu cảnh ngộ của cô. Hồi còn nhỏ, tôi sống trong trại trẻ mồ côi... năm đó tôi mới năm tuổi, có hai đứa bé trai nói rằng chúng muốn ngủ với tôi nhưng tôi không đồng ý. Hai đứa chúng nó nhân lúc ngủ trưa không có giáo viên bèn trèo lên giường lột đồ của tôi, còn bảo nếu tôi dám nói chuyện này ra sẽ lột trần tôi và ném ra ngoài. Sau đó chúng cởi áo của tôi, tôi chạy ra ngoài, kết quả là tôi chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn đứng suốt một đêm, thân trên không mặc gì cả. Lúc ấy là cuối thu, lạnh đến mức suýt đóng băng, tôi còn sợ bóng tối, lại không dám kêu khóc, đêm đó thật sự đã khiến tôi sợ hãi vô cùng.

Nhìn cô ta cười, tôi nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng lạnh toá5t.
Nhưng tôi vẫn nói:
Hay là chúng ta hợp tác đi.

Cũng không biết khi nào sư phụ của cô ấy sẽ trở lại, đợi về rồi tôi sẽ hỏi, hơn mười năm qua đã ra ngoài làm gì mà không thèm quan tâm tới đồ đệ của mình.
Chúng tôi cứ đi một hồi như vậy, bất giác đã đi đến rừng lúc nào không hay. Tôi chợt dừng lại, nhìn vào nơi trước đó đã gặp người chết, tôi không thấy sợ hãi mà còn có nhớ lại, chẳng phải đó là nữ quỷ sao?
Tôi kinh ngạc, những kinh ngạc vài giây rồi tôi quay đầu nhìn xung quanh tối om, hơn nữa bây giờ cũng đã khuya rồi, cho dù đi bộ trên đường cũng chưa chắc sẽ gặp chuyện.
Tôi bèn đồng ý lời đề nghị của nữ quỷ. Đầu nữ quỷ lăn sang bên tay La Quán Trinh. Tôi kéo tay La Quán Trinh nắm lấy tóc của nữ quỷ. Kết quả phép màu lại xảy ra. Chỉ thấy hai mắt La Quán Trinh đột nhiên mới ra, mắt mở to tròn còn hơn cả bóng đèn, làm tôi giật bắn mình, còn đáng sợ hơn là xuống huyệt mộ nghe tiếng mộ bị sụt lún nữa.
Tròng mắt của đầu người đảo một vòng, làm tôi giật mình.
Nhưng 3sau đó gương mặt cô ta trở nên u ám, rồi cô ta đột nhiên nói với tôi:
Đáng chết, đáng chết, đáng chết!

Nghe nữ quỷ nói, tôi chợt thấy đồng cảm với cô ta, sợ thì có sợ, nhưng tôi vẫn nói:
Chúng ta đã chốt là ba ngày rồi mà, cô cử nhất định phải là ngày hôm nay sao?


Tôi muốn hôm nay đấy!
Nữ quỷ tức giận hét lên, cô ta vừa hét lên, vẻ mặt liền rất đáng sợ.
Tôi mất một lúc lâu mới phản ứng lại, La Quán Trinh liếc tôi một cái đầy vẻ khinh miệt và ngạo mạn. Cô ấy đứng thẳng dậy, một tay nắm lấy tóc của cái đầu. Lúc La Quán Trinh sắp đứng dậy, cái đầu hướng mặt về phía sau cô ấy, thế mà La Quán Trinh vừa đứng lên xong thì quay ngoắt lại một trăm tám mươi độ, khuôn mặt trắng xám như tro, cùng với đôi mắt đầm đìa máu kia thật sự rất đáng sợ.
Tôi vẫn mất tự nhiên hít sâu một hơi.
Tôi cũng tức giận gào lại:
Cô ép tôi cũng vô ích thôi. Ai bảo cô khiến chị dâu tôi thành ra thế này?

Nữ quỷ sững sờ, lúc này mới không nói gì nữa.

Vậy thì có bảo hợp tác cái gì?
Đầu người giận dữ gầm lên như muốn ăn thịt cả tôi luôn vậy.
Tôi thở dài:
Cho tôi ba ngày. Tôi sẽ giúp cô điều tra lại toàn bộ sự việc. Tôi là nhà khảo cổ. Thậm chí thi thể chôn hàng nghìn năm dưới lòng đất tôi còn có thể đào lên để xác định độ tuổi thân phận, làm sao tôi lại không tìm ra phần thân thể của cô được? Tôi tìm thấy rồi sẽ giúp cô giải oan và chôn cất, tổng những kẻ đó vào tù, tới lúc đó cô tới đây tìm bọn chúng, dọa bọn chúng mỗi ngày, thế nào?

Cái đầu hất tóc, để lộ khuôn mặt trắng bệch dữ tợn kinh khủng của cô ta, cả người tôi run lên vì sợ.
Nữ quỷ nhìn tôi chằm chằm:
Cô bỏ tôi vào balo của cô đi, tôi đi tìm người với cô. Theo lời cô nói thì sẽ tìm thi thể của tôi trước, sau đó mới tìm đám người đó.

Nữ quỷ lại cười khì khì đầy quái đản, tôi thật muốn lấy băng keo dán miệng cô ta lại, sau đó dùng vải đen che hai mắt cô ta lại luôn.
Tôi quay người tiếp tục bước đi, bả vai bị chọc một cái, tôi run đến toát mồ hôi lạnh, quay mặt lại thì thấy đầu nữ quỷ đang đè lên vai tôi. Thấy tôi sợ run cả người, cô ta mới rời đi.
Nữ quỷ nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, bây giờ cô ta là La Quán Trinh, vậy mà cũng có đôi nét dịu dàng.
Nữ quỷ lạnh lùng quay đầu sang, sau đó không nói nữa.

Cô mới là là Tiểu Hoa ấy, tôi tên Huyện Tình.

Nữ quỷ cả giận, tôi nhìn cô ta, khen:
Tên hay quá!

Tôi nhìn nữ quỷ, hỏi:
Trước kia có người chết ở đây, là cô à?

Nữ quỷ lại cười hềnh hệch đầy kì quái, cộng thêm khung cảnh lúc này, quả thật khiến người ta sởn gai gốc, nữ quỷ cười đủ rồi thì bảo:
Dọa cô thôi!

Nghe tôi nói xong, nữ quỷ trợn tròn mắt:
Bậy bạ, tôi thấy bọn chúng từ nhỏ đã là hạng đốn mạt dơ bẩn rồi, đồ khốn kiếp!

Tôi nhìn nữ quỷ:
Cô kích động cái gì? Thế giới này rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trẻ con nhỏ tuổi như vậy mà có thể xem được những chuyện xấu xa đó, còn không phải do cha mẹ chúng không giáo dục tốt sao, thượng bất chính hạ tắc loạn mà. Lớn lên rồi chắc chắn cũng chẳng phải người tốt, cũng không biết hai thằng nhóc hư đốn đó lớn lên rồi thể nào, bây giờ có hại người hay không.

kéo lê, nếu bạn không trực tiếp nhìn, loại âm thanh đó sẽ khiến trong đầu bạn hiện ra hình ảnh một người đi trên mặt đất bằng cách kéo lê đôi chân của mình. Tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn La Quán Trinh. Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi tôi liền bị dọa cho hết hôn: đầu của nữ quỷ mọc trên vai của La Quán Trinh, còn La Quán Trinh lại không khác nào người gỗ, nhìn thẳng tắp về phía trước mà bước đi.
Tôi biến sắc, sợ đến mức vỗ ngực thùm thụp.
Cô ta quay trở lại trong tay La Quán Trinh, mượn miệng La Quán Trinh để nói chuyện với tôi:
Cô không phải đạo sĩ à?

Tôi nhìn La Quán Trinh một cái, dù sao cô ấy cũng là một đại sư rồi, sao có thể ...
Nữ quỷ hỏi tôi:
Cô không báo cho giáo viên hả?

Giáo viên không tin tôi, cho rằng trẻ con nhỏ như vậy sao có thể làm ra loại chuyện kinh tởm đó được.
Tôi rất thất vọng về giáo viên của mình. Lúc đẩy tôi gần như sắp chết cóng rồi, nhưng cô giáo lại nghĩ là
tôi không chịu ngủ đàng hoàng, chạy ra ngoài chơi rồi còn nói dối.

Tôi nói:
Chúng ta đi thôi.

Tôi đi ra bên ngoài nghĩa trang, bên cạnh là âm thanh La Quán Trinh đang đi theo tôi. Người bình thường là đi từng bước, nhưng quỷ thì lại lết đi. Bây giờ tôi mới phát hiện, quỷ đi đường phát ra âm thanh như bị
Tôi cảm thấy mình đúng là mưu đồ đen tối, sao lại có thể dạy cho nữ quý những điều đó cơ chứ.
Nhưng nữ quỷ lại không nghĩ vậy, dường như cô ta cảm thấy những gì tôi nói đều có lý, thậm chí còn tiếp tục nhìn tôi cười. Trong màn đêm, nụ cười ấy của cô ta trông thật ghê người.
Thấy cô ta không hung hăng nữa, tôi nói tiếp:
Cô trông chị dâu tôi một lát, tôi tìm cách nào đó đưa cô về mà không để người khác phát hiện. Đưa chị dâu tôi về trước rồi tôi tẩy rửa cho cô, sau đó chúng ta mới đi tìm. Tôi còn phải liên lạc với một người, chuyện này một mình tôi làm không được, nếu có anh ta đi cùng tôi chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Nữ quỷ bán tín bán nghi, hừ lạnh một tiếng:
Cô muốn đưa chị dâu cô về cũng không dễ dàng như vậy đâu. Bảo cô ta cầm đầu tôi đi, tôi đưa cô ta về.

Đầu người đó nhìn tôi, ánh mắt đáng sợ hung hăng nhìn tôi:
Dựa vào đầu mà tôi phải tin cô?


Bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta. Cô không tin tôi thì còn có thể tin ai? Cô ở nơi đó hại người. Những người đó có thể tới sao? Thế chẳng phải cần có người đi tìm?


...
Đôi mắt hung dữ của nữ quỷ xoay chuyển, giống như nghe hiểu những điều tôi đang nói. Cô ta lại cười rồi bảo tiếp:
Vậy cô có dám xách tôi theo không?

Tôi nhìn cái đầu đáng sợ đó của cô ta, tôi lắc đầu:
Không dám.

Cười một lúc, nữ quỷ lăn lông lốc tới trước mặt tôi làm tôi sợ đến phát run, tôi thật sự rất muốn đá cái đầu ra để cô ta tránh xa tôi ra một chút.
Nhưng tôi không dám!

Hừ, giáo viên đây cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Nữ quỷ không kìm được lửa giận, trông rất hung hăng, nhưng không biết vì sao tôi lại thấy nữ quỷ rất dễ gần.
Tôi tiếp tục bước đi, hỏi:
Cô tên gì?


...
Nữ quỷ không trả lời, tôi đoán có lẽ cô ta cũng không còn nhớ.

Tôi có quen một nữ quỷ, cô ấy tên A Hoa, tôi từng giúp cô ấy, cô ấy là quỷ nộ, nếu cô không có tên vậy tôi đặt cho cô một cái nhé, hay là tên Tiểu Hoa đi.

Cô ta không nhìn tôi, ngược lại tôi càng cảm thấy thoải mái hơn một chút, chúng tôi tiếp tục đi ra khỏi rừng vành đai. Tôi nhìn ra đường, đã hơn hai giờ, có xe chạy đến rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.