• 1,002

Chương 77: Càng tích âm đức, càng tổn hại


Nữ quỷ xuống xe, bắt chước tài xế và nhân viên trạm xăng nói chuyện. Lần này đổ xong, hai người đều xác nhận kỹ càng rồi tài xế mới l8ên xe.

Nhân viên trạm xăng vẫn chưa rời đi, tài xế khởi động xe, kết quả vẫn không thể nổ máy.

Lúc này tài xế đã kin3h hoàng cực độ, nữ quỷ ở bên cạnh lại nghiến răng hỏi:
Đi đi chứ, đi đi xem nào?
Tài xế vội vàng xuống xe, lấy tiền trong người ta9 đưa cho nhân viên trạm xăng vẫn còn đang ngơ ngác, nhân viên trạm xăng cũng thấy sợ rồi.
Xe chạy ra khỏi trạm, nữ quỷ lắc lư trong xe, cô ta còn quay đầu lại nhìn tôi và Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương dắt tôi ra bên ngoài trạm xăng, tôi hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì.

Đừng nói chuyện.
Quý Mạt Dương tiếp tục dẫn tôi đi, đi theo hướng tài xế đã rời đi, khi xe của tài xế sắp tông vào cây lớn thì thấy Quý Mạt Dương đưa tay lên miệng, bắt chước tiếng gà gáy, quả thật rất giống.
Kết quả, nữ quỷ trong xe đột nhiên quay phắt lại nhìn về phía tôi và Quý Mạt Dương, xe của tài xế cũng bất thình lình dừng lại, nữ quỷ bèn lắc mình một cái ra khỏi xe.
Quý Mạt Dương ngồi xổm xuống nói:
Dù là chùa miếu hay đạo giáo, hay là nghĩa địa trước mộ của lão tổ tông nhà anh đều được. Đi trốn đi, chuẩn bị đồ ăn thức xuống, mấy ngày này đừng ra ngoài. Đây là danh thiếp, hai hôm sau tới địa chỉ ghi trên đó tìm người giúp anh.

Tài xế nhận lấy danh thiếp, còn liếc nhìn tôi một cái. Quý Mạt Dương đứng dậy định rời đi thì bị tài xế níu lại:
Chờ đã, nếu cô ta quay lại tìm tôi thì sao?


Chẳng phải đã nói rồi sao? Anh tìm chỗ trốn đi.

Tôi nhìn xung quanh rồi nhìn Quý Mạt Dương, anh ta thở dài một hơi, thả cổ tay tôi ra rồi chạy về phía tài xế.
Xe đỗ bên đường, Quý Mạt Dương mở cửa lỗi tài xế ra, tài xế vừa xuống xe thì gục xuống.
Tài xế đứng không vững, ngã xuống đất, mà lúc này trời cũng đã sáng.

Tôi cũng đâu có biết đánh đuổi ma quỷ, chỉ là hù dọa thôi.

Chúng tôi tranh cãi mãi cho đến khi về tới nơi ở của La Quán Trinh. Sau khi vào nhà, tôi đi tìm Huyền Quân, cửa đã bị phá, mà Huyền Quân không có trong phòng hắn, cũng không có trong phòng tối.
Tôi tìm khắp sân nhà La Quán Trinh nhưng không thấy Huyền Quân đầu, không biết hắn đi đâu mất rồi.

Tiền, đây là tiền cho hai lần đổ 6xăng, anh đổ thêm lần nữa cho tôi.
Tài xế đưa tiền cho nhân viên trạm xăng, người này cầm lấy tiền, hơi hoang mang. Kết quả anh ta 5vừa xoay người bên ném tiền xuống đất, sau đó lập tức chạy vào trong trạm xăng.
Tôi nhìn xuống đất, số tiền kia đã biến thành tro giấy.
Tôi nhìn Quý Mạt Dương, muốn hỏi anh ta chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta không cho tôi nói.

Vậy bây giờ cô ta đâu?


Bây giờ trời sáng rồi, cô ta không dám ra ngoài.
Quý Mạt Dương chỉ lên trời, tài xế nhìn xung quanh, lúc này mới biết trời đã sáng.
Quý Mạt Dương dẫn tôi rời đi, tài xế vội vã đứng dậy.
Tôi muốn ngủ một giấc, nghĩ mình có thể sẽ mơ thấy Huyền Quân, nhưng nằm xuống rồi lại trằn trọc mãi không ngủ được, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng không mơ thấy Huyền Quân.
Lúc tôi tỉnh dậy, La Quán Trinh đã trở về, cả người cô ấy phờ phạc uể oải, vừa vào nhà đã đến gặp tôi trước. Thấy tôi ngơ ngẩn, cô ấy hỏi tôi bị làm sao, tôi mới nói với cô ấy chuyện Huyền Quân bị thương. Cô ấy không ngờ Huyện Quân sẽ bị thương, còn bảo Huyền Quân là người chứ không phải quái vật, sao có thể bị tôi đốt cháy được.
Tôi nói thế nào La Quán Trinh cũng không tin, trái lại cô ấy còn kể cho tôi chuyện của Tiểu Tinh Tiểu Tình không giết tên ác nhân đó, nhưng bây giờ cũng không tìm thấy Tiểu Tình đầu, cô ấy và Tề Vũ đã tìm cả buổi tối, giờ Tề Vũ đang liên hệ hai kẻ xấu còn lại. Tôi nghe xong hỏi:
Vậy là tối hôm đó chúng ta bị mắc lừa rồi, Tiểu Tình vẫn luôn không tìm thấy hai kẻ đó, cô ta muốn cô tìm thấy xong cô ta sẽ đi hại người.


Vậy sao anh không nói cho tôi biết, phá xong chúng ta hăng về.


Chúng ta về rồi người đó phải làm sao? Trời chưa sáng, cho dù chúng ta thoát khỏi quỷ đánh tường, không phải là đối thủ của nữ quỷ thì cũng là chuyện phiền toái.


Chẳng phải anh có gây khóc tang rồi sao?

Quý Mạt Dương thì tìm La Quán Trinh, cô ấy vẫn chưa trở lại.
Tôi rất lo cho Huyền Quân nên đi ra cửa để xem xét, nhưng ở đó cũng không có.

Tôi nghỉ ngơi chút đây.

Tề Vũ đang đưa người đến bảo vệ hiện trường, La Quán Trinh thở dài một hơi rồi quay sang nhìn tôi:
Cô giúp cô ta, tuy là đã tích âm đức, nhưng cũng làm tổn hại đến dương thọ.


Không phải tôi muốn cô ta giết người.
Tôi nói.
La Quán Trinh lắc đầu:
Nhưng cô đã cứu cô ta.

Nghe tôi nói vậy, La Quán Trinh bừng tỉnh, lập tức gọi điện thoại cho Tề Vũ, nhưng không gọi được cho anh ta.
Tôi nhớ tới chỗ có mấy người chết trước mặt, bảo La Quán Trinh đi tới đó, kết quả lúc tới nơi thì trời đã tối, hai người đã chết ở đó, hơn nữa tử trạng đều rất thê thảm.
Nói là
máu thịt tung tóe
cũng không ngoa chút nào.
Nhưng tôi chắc chắn xe này không phải xe ma, vậy chẳng lẽ tài xế là ma sao?
Tài xế vội vã lên xe, nhìn tôi và Quý Mạt Dương, anh ta bắt đầu nghi ngờ rằng chúng tôi là ma quỷ.

Các người ... các người xuống xe đi, tôi... không chở các người nữa.

Nữ quỷ nhìn tôi và Quý Mạt Dương, cô ta trừng mắt giận dữ nhìn chúng tôi.
Quý Mạt Dương lấy gậy khóc tang ra:
Nếu cô không sợ thì qua đây.

Nữ quỷ khè hai tiếng, lao về phía chúng tôi, nhưng khi cô ta lao tới thì ánh sáng mặt trời lóe lên, nữ quỷ biến mất trong chớp mắt.
Tài xế run rẩy nói với tôi và Quý Mạt Dương. Nghe vậy Quý Mạt Dương mới đẩy cửa bước xuống xe.
Lúc này nữ quỷ lướt qua trước mắt tôi, lên xe, ngồi lên hàng ghế sau.
Tài xế thử nổ máy xe, không ngờ xe thật sự nổ máy, nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng đồng hồ đo nhiên liệu hiển thị đã hết xăng mà.
Tôi và Quý Mạt Dương rời đi, tôi hỏi anh ta có chuyện gì, Quý Mạt Dương mới nói:
Anh ta cũng nói rồi mà, là anh ta đi đưa tang, có đi đến nhà tang lễ và cả nghĩa trang. Trong lúc đó ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì đó mà anh ta không biết.


Vậy chúng ta cứ đi loanh quanh mãi không ra được là vì sao?


Gặp quỷ đánh tường, không thoát ra được cũng là bình thường, nhưng lần sau khi gặp quỷ đánh tường, nếu cô đang hành kinh, chỉ cần lấy một ít máu ra ngoài thì có thể phá giải được.


...
Tôi không còn gì để nói, nhìn mấy thi thể máu me be bét đó, ác giả ác báo, cũng xem như là trả giá rồi.

Còn chuyện dương thọ bị tổn hại, tổn hại thì cứ tổn hại thôi!

Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết, gặp cường hào ác bá ngoài đường bắt nạt ông cụ thì phải ngăn cản, huống chi là một người lớn như tôi!

Dọc đường về La Quán Trinh không nói một lời, còn tôi thì lo cho Huyền Quân nên không còn tâm trạng để ý những chuyện khác.

Về đến chỗ ở của La Quán Trinh, Tề Vũ tới tìm tôi, nói:
Hắn là cô sẽ tìm được nữ quỷ. Bây giờ đã thế này rồi, nếu như còn chết người nữa, thì tôi chỉ có thể tìm cô để đối đãi đặc biệt thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.