Chương 81: Thứ gặp phải trên máy bay
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1380 chữ
- 2021-12-31 04:53:05
Khi tôi còn đang lo lắng thì La Quán Trinh đã quay trở lại.
Thế nào rồi?
Quý Mạt Dương lên tiếng hỏi trước, La Quán Trinh lắc đầu, đi8 đến bên cạnh Quý Mạt Dương ngồi xuống và nhìn xung quanh máy bay, thay vì nói cô ấy đang tìm người kia thì nên nói là tìm thử kia.
Nh3ưng cho đến khi chúng tôi xuống máy bay cũng không có chuyện gì lạ xảy ra, tôi cũng đeo balo lên và xuống máy bay cùng với hai người Quý Mạt D9ương như thường lệ.
Quý Mạt Dương phun một ngụm máu vào mặt La Quán Trinh, thử đó lùi ra sau và bắt đầu gào rủ, mặt hắn cũng bắt đầu bốc khói.
Tôi nắm chặt tay lại định đập vỡ cửa kính, nhưng hệ thống phòng hộ của biệt thự này có giá thành đắt đỏ như vậy, đừng nói là dùng nắm đấm, cho dù dùng búa đập e là cũng không có tác dụng.
Chỉ là khi con người ta hết cách rồi, tự nhiên sẽ rối trí.
Tôi khinh thường nói:
Đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn, còn bảo từ từ nghĩ, đợi anh nghĩ ra thì đã quá muộn rồi!
Quý Mạt Dương phớt lờ tôi, anh ta đi đến lan can tầng hai nhìn xuống, La Quán Trinh ở bên dưới, cô ấy đang xem xét xung quanh biệt thự giống như đang tìm kiếm thứ gì đó không sạch sẽ.
Quý Mạt Dương quan sát một lúc, sau đó đưa tôi xuống.
Đã bảo cô đi thì cứ đi đi!
Quý Mạt Dương tức giận quát lên:
Còn không ra đây?
Quý Mạt Dương đẩy mạnh một cái, tôi chưa đứng vững đã bị anh ta ném thẳng ra ngoài, lúc này tôi mới phát hiện có một bóng đen từ ngoài bước vào, mở cửa cho tôi.
Tôi giật mình, muốn vào lại thì đã không kịp nữa, chỉ nhìn thấy bóng đen đó nhập vào thân thể Quý Mạt Dương, tôi đập mạnh vào cửa những cánh cửa vẫn đóng chặt.
Đi!
Quý Mạt Dương ở bên trong hét to, tôi muốn vào mà không vào được, bèn lùi lại mấy bước rồi xông lên, và mạnh cả người lên cánh cửa. Ngay khi tôi đang xô cửa thì đã thấy Quý Mạt Dương và La Quán Trinh lao vào nhau, thứ đó túm lấy cổ Quý Mạt Dương, ra sức bóp chặt, cổ Quý Mạt Dương máu me be bét, máu lập tức phun ra.
Anh!
Tôi đứng ngoài cửa hét lên, còn nghe thấy tiếng Quý Mạt Dương bảo tôi đi.
Vì tôi muốn biết làm sao anh có thể nhận ra tôi, tôi chưa từng bị phát hiện bao giờ.
Giọng người đàn ông mang ý cười hờ hững pha lẫn chút lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy mất tự nhiên.
Cô đi trước đi, nhở bảo vệ cho tốt lá bùa hộ mệnh, ra khỏi cổng, lên xe trực tiếp rời đi. Đi tìm Tiểu Trương, cậu ấy sẽ giúp cô!
Quý Mạt Dương phớt lờ người đàn ông đó, anh ta chỉ muốn tôi đi.
Có phải anh sợ tôi gặp chuyện không?
Tôi hỏi Quý Mạt Dương, anh ta chỉ nhìn tôi một lúc rồi đưa tôi ra ngoài.
Tôi đi theo Quý Mạt Dương, luôn cảm thấy anh ta có gì đó giấu tôi.
Anh nhớ ra chuyện gì rồi đúng không?
Tôi hỏi Quý Mạt Dương, nhưng Quý Mạt Dương nói rằng anh ta vẫn chưa nhớ ra, vẫn còn đang từ từ suy nghĩ.
Nhưng cho đến thời điểm này, Quý Mạt Dương vẫn nằm cổ tay tôi không buông.
Lúc này tôi mới ý thức được rằng, từ lúc gặp người đàn ông áo đen kia trên máy bay, Quý Mạt Dương đã luôn nắm tay tôi như thế này, thế mà tôi lại chẳng để ý đến, rõ ràng Quý Mạt Dương đang đề phòng thứ gì đó đến gần tôi.
Tôi chợt nhận ra, trước mắt chỉ có ba người chúng tôi, người Quý Mạt Dương đề phòng không phải ai khác mà chính là La Quán Trinh!
Quý Mạt Dương luôn nắm cổ tay tôi, sợ tôi xảy ra chuyện nên anh ta không rời tôi nửa bước. Chúng tôi rời sân bay v6à lên xe, Quý Mạt Dương vừa gọi điện thoại vừa nắm tay tôi, tôi nhìn La Quán Trinh, ngẫm nghĩ liệu cô ấy có chút tâm lý phụ nữ nào không, ít n5hất cũng là ghen tuông hay gì đó chứ.
Nhưng tôi phát hiện La Quán Trinh chẳng khác gì đầu gỗ, cô ấy hoàn toàn không thèm ghen với cái bóng đèn sáng trưng như tôi đây.
Về đến biệt thự, Quý Mạt Dương gọi điện trước, sắp xếp vài chuyện rồi bảo tôi đi đến kho chứa đồ.
Vậy thì không dễ xử lý rồi. Anh nghĩ kỹ lại lần nữa. Không phải mấy ngày nay, vậy có khi nào là trước đó xảy ra chuyện gì mà anh không chú ý không?
Bất kể là lời nói hay cử chỉ của La Quán Trinh, hoặc là những thứ khác, căn bản vẫn là dáng vẻ ban đầu, thật chẳng nhìn ra cô ấy có điều gì khác trước cả.
Tôi không nhìn thêm nữa, lúc này Quý Mạt Dương mới dẫn tôi ra cửa biệt thự, còn dặn dò:
Cô sắp xếp trước một chút. Tôi đưa Ly Thương ra ngoài một chuyến, sẽ về ngay.
Nhưng anh ta không đi, làm sao tôi đi được?
Nghe lời, cô đi trước, tôi phải đưa Trinh Trinh đi cùng.
Vậy tôi ở lại giúp anh!
Tôi nhìn Quý Mạt Dương, biết ngay là anh ta muốn đưa tôi đi, tuy anh ta không hề có một câu nhắn nhủ nào nhưng tôi biết mỗi một hành động anh ta làm ra thì bước tiếp theo sẽ là gì.
Dự định tồi tệ nhất mà Quý Mạt Dương có thể làm đó là hy sinh bản thân để đưa tôi rời đi an toàn!
Nhưng ngay khi ra đến cửa biệt thự, La Quán Trinh đã gọi chúng tôi lại.
Sau khi chúng tôi xuống lầu, La Quán Trinh quay lại nhìn tôi và Quý Mạt Dương:
Thế nào rồi, nhớ ra chưa?
Tôi quan sát La Quán Trinh, sợ cô ấy sẽ nhìn ra nên chỉ có thể vờ như vô tình nhìn cô ấy.
Quý Mạt Dương lắc đầu:
Chưa.
Sao anh phát hiện ra vậy?
Giọng của La Quán Trinh là giọng đàn ông, quả nhiên là có chuyện.
Tôi quay lại, nhìn mặt La Quán Trinh, mặt cô ấy lúc này thoảng ẩn hiện khuôn mặt của một người đàn ông, chính là người đàn ông mà tôi đã nhìn thấy trên máy bay.
Người đó đưa tay lên, uốn nắn mấy ngón tay, ngước mắt lơ đễnh nhìn tôi và Quý Mạt Dương, mắt anh ta lóe lên một cái, hai mắt đen thẫm, không có trong trắng. Quý Mạt Dương quay lại nhìn anh ta, hỏi:
Tại sao tôi phải nói với anh?
Tôi đi vào trong cùng anh ta, Quý Mạt Dương lấy một thứ đưa cho tôi:
Cầm lấy.
Tôi khó hiểu, nhìn cái túi nhỏ trước mặt, hỏi:
Đây là cái gì?
Đây là bùa hộ mệnh được bọc vải đỏ, cô mang nó theo đi.
Quý Mạt Dương không yên tâm nên đeo hắn nó lên cổ tối, trực tiếp kéo cổ áo tôi ra nhét vào. Thật ra tôi vẫn thích chiếc chuông bạc, nhưng bây giờ chuông bạc đã không cánh mà bay rồi, tôi còn có thể làm sao?
Nhìn thân thể đầy máu của Quý Mạt Dương, tôi hoàn toàn không nghĩ thêm gì được nữa, chỉ biết dùng tay đập, dùng thân mình và mạnh vào cửa, dù có ra sao cũng không thể bỏ đi.
Đột nhiên Quý Mạt Dương cởi quần áo đang mặc trên người, xé chúng xuống, anh ta ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu bấm đầu tay giống như một hòa thượng, sau đó ấn chữ Vạn xuất hiện sau lưng anh ta.
Ấn chữ Vạn hay còn gọi là Tâm ấn, có nguồn gốc từ kinh Phật.
Tôi không biết sao trên người Quý Mạt Dương lại có thứ này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.