• 601

Chương 85: Xuống mộ


Trước mắt bỗng trở nên yên tĩnh lại, không nhìn thấy mây đen dày đặc, cũng không nghe thấy tiếng côn trùng chim kêu, đó là cảm giác gì.

Tiếp 8tục bước đi, tôi mở cuốn sổ ra và soi đèn pin để xem.
Ngay khi xẻng dò mộ chạm vào đá bỗng phát ra một tiếng cho kỳ dị, tôi cảm thấy khó chịu khắp người, giống như có ai đó đang đứng phía sau nhìn chằm chằm vào mình. Tôi quay phắt lại, nhưng phía sau là
màn đêm tĩnh mịch, trống trải, không có ai cả.
Những ngôi mộ ở đấ6t nước chúng tôi mang một nội dung văn hóa rất sâu sắc, trong đó thứ được phô trương ra chính là kết cấu của mộ.
Thông thường thì mộ được mở5 cửa Nam đều là những ngôi mộ bình thường, mở cửa Bắc thì lại có vấn đề.
Tôi đi tìm cửa mộ, là nơi tôi vừa vào ban nãy, tôi đi tới sờ sờ, trên mặt đất còn có đá Đoạn Long.
Tôi ngồi xổm xuống xem, trước mắt lóe lên một cái, lại có một bóng người vụt qua trước mặt, tôi quay phắt lại, nhưng không có ai đằng sau cả.
ở ngay gần đây thôi, nhưng tôi phỏng đoán, cửa mộ bên dưới ngọn núi này không phải ở p3hía Nam, bởi vì phía Nam đã được đã khai phá rồi, đồ cũng đã được khai quật, chỉ còn lại sườn núi phía Bắc thôi.
Nếu mở cửa theo ba hướng Đô9ng - Tây - Nam, chắc chắn sẽ bị phát hiện, nhưng bây giờ ngọn núi này vắng vẻ như vậy, có nghĩa là vẫn chưa bị phát hiện.
Không biết có phải Hương Vụ tới không, nếu tới rồi vậy tại sao không chịu xuất hiện?
Là tôi làm tổn thương hắn nên hắn không muốn gặp tôi ư?
Tôi sợ đến mức toàn thân cứng đờ không thể cử động, mặc dù biết có thể mình đã gặp phải những chuyện kỳ dị, nhưng vẫn không ngờ chiến xa trên bức bích họa lại có thể xông thẳng ra.
Nhìn thấy hai con ngựa cao to sắp dùng vỏ đạp lên người tôi thì nghe thấy một tiếng
binh
, chiến xa kia bị đập ngược trở lại ngay trước mắt, tôi bàng hoàng lùi lại phía sau, dựa người vào tường, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngôi mộ vẫn vô cùng yên tĩnh, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy xe ngựa khắc trên tường, đội nghi thức và dân chủng vận chuyển lương thực, còn có chiến xa và tướng lĩnh. Tôi đang ngẩn người nhìn chiến xa, đang suy nghĩ đây là cảnh tượng gì thì tướng lĩnh mặc giáp đen trên chiến xa từ từ quay đầu lại nhìn tôi, tôi bị hành động này của hắn làm cho giật mình.
Nhưng ngay lúc tôi giật mình thì chiến xa cũng đột nhiên chuyển động, âm thanh ầm ầm vang lên, chiến xa ở trên tường lao thẳng về phía tôi.
Chiến xa ngả nghiêng, rơi xuống đất hóa thành một vệt khói đen, thoáng cái đã biến đâu mất.
Tôi lập tức quay lại nhìn bên cạnh mình nhưng chẳng thấy gì cả.
Mà kể cũng lạ, tôi khảo cổ nhiều năm cũng chưa từng bị như thế này bao giờ, từng bước nghi thần nghi quỷ, vẻ điềm tĩnh của tôi trong quá khứ chẳng biết chạy đi đâu mất rồi!
Tôi quay lại, thu ngắn xẻng dò mộ lại trước rồi tiện tay nhét vào dưới balo phía sau, trên đó có một cái lỗ cắm, còn có một vài dụng cụ khác, đều do Quý Mạt Dương chuẩn bị, tôi chợt phát hiện anh ấy đúng là một người đàn ông cẩn thận chu đáo!
Nếu tôi chết ở đây thì sẽ không bao giờ gặp lại Quý Mạt Dương được nữa!
Nhưng anh ấy như vậy, nếu tôi không đến thì làm sao cứu được anh đây?
Nghiên cứu hồi lâu mà tôi vẫn không thấy lối vào, đành nhìn lên, sau đó trèo lên đó.
Quý Mạt Dương đã từng đến đây, vậy chắc chắn có đạo động. Nếu cửa mộ ngăn được bước chân của Quý Mạt Dương thì anh ấy không xứng làm
Vua mộ
nữa.
Tôi đứng dậy, bắt đầu quan sát thật kỹ, trong ngôi mộ rộng lớn yên tĩnh không một tiếng động, nhưng tôi có thể cảm nhận chắc chắn có thứ gì đó đang bên cạnh tôi.
Nhận ra được điều này, tôi quay người nhìn ra phía sau, một bàn tay chạm vào bả vai tôi, tôi lập tức nhìn lên vai mình, lúc này vai tôi đen kịt một mảnh, một luồng âm khí màu đen cũng theo đó tản ra dày đặc.
Tôi xuống được nửa mét và sờ trúng cây gậy, thoắt cái đã gỡ được nó ra, và đáp xuống an toàn.
Nhưng khi tôi đi xuống thì thấy phía trên có một bóng người đang đứng, người đó cúi đầu xuống nhìn tôi và nở nụ cười ma quái, tôi sững sờ nhìn thấy người nọ khiêng lên một tảng đá lớn, chặn cửa mộ lại.

Mi là thứ gì, ra đây đi!

Tôi đánh bạo nói, trong lòng chợt ớn lạnh, bức bối khó chịu. Đáng ra tôi nên nghe lời Quý Mạt Dương, không nên chạy tới đây một mình.
Tảng đá chặn lại cuốn theo một ít đất bẩn rớt xuống, tôi nắm gậy không chắc nên rơi xuống, nhưng may là cũng không bị ngã quá đau, lúc này tôi mới biết mình đáp xuống mặt đất rồi.
Nhưng vừa chạm vào thì cảm giác có người đang đứng sau lưng, tôi quay ngay lại, bóng người liên biến mất trong nháy mắt, tôi lập tức đứng dậy quan sát xung quanh.
Tôi trèo lên thì phát hiện có đạo động để xuống mộ, tôi nhìn xung quanh, buộc chặt dây và chuẩn bị thả người xuống, trước khi xuống, quanh tôi đột nhiên có một cơn gió thổi đến, sợi dây vô duyên vô cớ bị đứt.
Tôi suýt nữa thì ngã xuống, tôi cầm dây lên xem, tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì cả, tôi quay lại buộc chặt lại dây và đi tiếp, nhưng đây lại đứt.
Nhưng anh ấy không cho tôi vào, vậy sao anh ấy lại vào đó? Tôi đến sườn núi phía Bắc bắt đầu tìm kiếm của mộ, sau một tiếng nỗ lực, cuối cùng tôi cũng tìm được thật.
Vươn cái xẻng dò mộ dài một mét rưỡi qua, mượn ánh sáng từ đèn đeo trên đầu, gạt một mảng cỏ dại rậm rạp ra, trước mặt tôi là một phiến đá nhẵn nhụi, trên phiến đá có mấy vết tích giống như nước chảy, màu đỏ, giống như là thổ nhưỡng gì đó xói mòn.
Bên trong trống rỗng, mặc dù là bên trong ngôi mộ bằng đá được khai quật, nhưng sự lạnh lẽo ở nơi đây là điều mà tôi chưa từng cảm thấy bao giờ.
Không có ai trong ngôi mộ cả. Phía trên cũng đã bị đá chặn lại rồi. Bây giờ tôi lo không biết mình có thể sống sót ra ngoài được không. Xem ra quả thật có thứ gì đó luôn bám theo tôi, muốn hại chết tôi!
Tôi thu dây lại, trực tiếp bò xuống.
Cũng đâu phải tôi đây không xuống được!
Gọi là
Vua mộ
tức là không có lăng mộ nào không thể xuống được, người trong ngành gọi Quý Mạt Dương như vậy cũng vì anh ấy thật sự rất giỏi.
Trong giới dò mộ, danh tiếng của Quý Mạt Dương đã đạt đến mức không ai có thể sánh kịp.
Miệng mộ đạo rất nhỏ, bình thường chỉ có những người như chúng tôi mới có thể xuống, hơn nữa để không làm hại người, dưới mộ còn có cắm hai ba cây gậy, đây rõ ràng là cách làm của Quý Mạt Dương, giữ an toàn cho người tới sau.
Người bình thường ngã xuống cũng có thể đỡ được, sẽ không đến nỗi vô cớ làm người ta bị thương.
Vậy mà... bao năm qua, tôi lại chẳng hề hay biết!
Bước đến trước phiến đá, đưa tay lên sờ thử, chắc chắn đây chính là của mộ, chỉ là tôi phải mở nó ra thì mới vào được.
Quý Mạt Dương đã từng nhắc nhở tôi, mộ nào mở cửa Bắc, có chết cũng không được đi vào.
Bởi vì bản thân cửa đó chính là cửa tử, cửa Nam làm chủ sinh khí, cửa Bắc làm chủ tử khí, không còn lại chút sinh khí nào, chết rồi còn hướng về phía tử khí nữa thì xong đời rồi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.