• 1,002

Chương 89: Sự dung hợp của thước thiên bồng


Ôm một hồi, tôi đẩy Quý Mạt Dương ra, đưa mắt nhìn quanh sân tìm kiếm, ngạc nhiên hỏi:
Trinh Trinh đầu?



Cô ấy về trước rồi.
Lúc8 Quý Mạt Dương nói ra câu này, có trời mới biết tôi muốn xé miệng anh ấy ra đến mức nào, anh ấy cứ giở trò xem.

Sao anh biết được?
Quý Mạt Dương tiếp tục giả ngốc, tôi cũng lười để ý đến anh ấy.
Tôi đắp chăn nhìn anh ấy:
Người trong quan tài dưới huyệt mộ đã bị Hương Vụ diệt nguyên thần rồi, đạo hồn có lẽ cũng không còn ở đó nữa, vậy nên thước Thiên Bồng đã hết tác dụng rồi.

Khi tôi trở mình muốn ngủ, chợt cảm thấy có thứ gì đó cà vào người mình, tôi mở chăn ra nhìn, trong chắn không phải thước Thiên Bồng thì là gì?
Tôi đưa tay ra sờ, lạnh thấu xương.
Đó là lần đầu tiên họ đến thăm tôi, khi ấy tôi đã gần mười sáu tuổi rồi. Cũng chính vào năm đó, họ mất tích khi khảo cổ.
Tôi nghĩ, chắc là do mệnh cách của mình khiến họ gặp nạn.
Tôi luôn gọi Quý Mạt Dương là sếp thì anh không sao, chỉ cần gọi một tiếng anh trai, thể nào cũng sẽ xảy ra chuyện. Vậy nên...
Có vài chuyện không hỏi thì tốt hơn, có vài người, không nhận thì tốt hơn.
Nghe tôi nói thế, thước Thiên Bồng liền quần một vòng quanh cổ tay trái tôi, trở thành một chiếc vòng gỗ màu đen, khi tôi định chạm vào nó, nó liền thu mình lại dán vào trên cổ tay tôi, sau đó trở thành một ấn ký giống như hình xăm vậy.
Bỗng nhiên đồng tiền bịt miệng trong balo rung lên, tôi nhìn chiếc balo, hơi hối hận định kéo thước Thiên Bồng ra, nhưng chưa kịp kẻo thì thước Thiên Bồng đã thành ấn ký dung hòa vào da tôi, tôi cố tháo ra những làn da đã phục hồi như cũ, thước Thiên Bồng biển vào trong cổ tay, không thấy đầu nữa.

Anh xuống mộ là để lấy thước Thiên Bồng, ngoài ra không có gì khác cả.


Vậy tại sao anh không nói, sau này Tâm ấn xuất hiện trên người anh cũng không phải là vật bình thường, đó là vật mà Phật môn mới có, sao nó lại xuất hiện trên người anh? Với lại, em thấy có thử đi vào người anh, anh bảo nó đi nó liền đi, đó là cái gì?

Thước Thiên Bồng yên tĩnh trở lại, tôi cảm thấy có vẻ như nó đã thừa nhận.
Tôi dùng ngón tay cái xoa xoa nó:
Muốn ở lại trên người tao?

Tội thay đồ ngủ xong quay lại, Quý Mạt Dương vẫn còn ngồi ở đó nói.
Tôi nhìn Quý Mạt Dương:
Có muốn ôm nhau ngủ một lát không?

Việc tôi ra đời quả nhiên có ẩn chứa bí mật không muốn ai biết.
Thực ra, năm đó khi bố mẹ mất tích, tôi đã từng gặp họ, họ đến cô nhi viện thăm tôi, đứng trong cô nhi viện cho tôi kẹo. Tôi nhìn người đàn ông cứ nhìn mình chằm chằm, ông ấy cho tôi rất nhiều kẹo, tôi lấy một cái, ông ấy hỏi tôi sao có nhiều kẹo như vậy mà tôi không lấy thêm, tôi nói rằng mình ăn không hết, huống hồ tôi không phải là một đứa trẻ.
Bốn mắt nhìn nhau, Quý Mạt Dương lại nói:
Anh không muốn em xảy ra chuyện.


Bây giờ cho dù không xảy ra chuyện cũng không được nữa, anh cũng biết đó, em cũng không thể làm khác được.


..
Quý Mạt Dương không hiểu tôi đang nói gì, tôi nhắm mắt lại bảo:
Lấy về được rồi!


Thứ đồ tà quái như vậy không cần cũng được.
Quý Mạt Dương đứng dậy định rời đi, anh ấy vừa bước tới cửa thì bị tôi gọi lại.
Quý Mạt Dương không nhận tôi chắc chắn là có nguyên do, anh ấy cũng từng nói về chuyện số mệnh mang tà khí, có một số người sau khi sinh ra và mang tà khí nên cả đời cũng không thể gọi cha mẹ của mình.
Quý Mạt Dương từng nói, người có mệnh cách quá âm sẽ khắc cha khắc mẹ khắc anh em!

Vậy đừng xuống mộ nữa, có được không?
Quý Mạt Dương là đang thương lượng với tôi, cũng là6 đang cầu xin tôi.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
Thế sao anh lại xuống?

Tôi đang định về t3hì Quý Mạt Dương kéo cánh tay tôi, tôi xoay người lại nhìn anh ấy, anh ấy nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng hỏi:
Em có thể nghe lời được không?9

Tôi nhướng mày:
Em có thể!

Quý Mạt Dương xanh mặt, hỏi ngược lại:
Em không tin những gì anh nói à?

Tôi lật chăn ra nằm xuống:
Tin thế nào? Thước Thiên Bồng không phải là vật tầm thường, anh bảo em làm sao tin anh?


Có phải anh cho rằng thước Thiên Bồng có thể trấn áp được một số thứ, có phải anh biết một năm qua chắc chắn em đã gặp phải chuyện gì đó, nên mới đi lấy thước Thiên Bồng đúng không?


Đừng nói vớ vẩn nữa, ngủ đi.
Quý Mạt Dương rời đi, cửa đóng lại, tôi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn về phía cửa.
Quý Mạt Dương quay mặt đi, thở hắt ra một hơi, tôi lại hỏi anh ấy:
Em được sinh ra trong mộ sao?

Quý Mạt Dương sửng sốt, quay sang nhìn tôi.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc này của anh, tôi biết mẹ không gạt mình.
Tôi cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ cảm thấy rất buồn, đột nhiên hiểu ra tại sao mình lại bị đưa tới cô nhi viện.
Mọi người đều hiểu là được, chút chuyện trong lòng hà tất phải nói ra?
Thấy tôi quay về phòng, Quý Mạt Dương đi theo giải thích với tôi. Tôi đi tắm trước, thế là anh ấy ở ngoài cửa chờ tôi, tôi vẫn mặc kệ. Đợi tôi đi ra, anh ấy lại lẽo đẽo theo tôi qua một bên, ngồi xuống giải thích.
Thước Thiên Bồng quấn quanh ngón tay rồi đến cổ tay tôi, nó muốn bám chặt cổ tay tôi nhưng không được. Tôi cảm giác khí lạnh nhè nhẹ chui vào, nhưng có thứ gì đó đang ngăn trở nó.
Tôi nghĩ:
Nếu để mày ở lại thì sau này mày không được làm tổn hại Quý Mạt Dương nữa. Không những vậy, mày còn phải bảo vệ anh ấy.


Anh có việc.
Tôi có thể nhìn ra Quý Mạt Dương 5đang nói dối.

Em mệt rồi, đi ngủ đây.
Tôi muốn về phòng nhưng bị Quý Mạt Dương kéo lại, chúng tôi đối mặt với nhau.
Thước Thiên Bồng quấn vòng quanh tôi, giống như những sợi tóc quấn lấy tay tôi vậy. Tôi đưa tay chạm vào thì nó chạy sang tay còn lại của tôi và quẩn lên, tôi nhìn nó bằng vẻ khó hiểu, nó giống như muốn quấn chặt lấy tôi, nhưng lại không thể nào xuống tay.
Tôi hỏi:
Mấy thứ tới biệt thự tìm Quý Mạt Dương đều là thuộc hạ của mày?


Rốt cuộc mày là thứ gì, những người tới hai Quý Mạt Dương không phải đạo hồn, cũng không phải tiểu đồ đệ trong quan tài, vậy thì chính là mày có đúng không?

Thước Thiên Bồng tỏa ra lớp khí nhàn nhạt, tôi đưa tay nắm lấy thước Thiên Bồng, thước Thiên Bồng trở nên mạnh và mềm hơn, bắt đầu biến hóa giống như nhựa cao su. Ấn ký điêu khắc màu vàng cũng bắt đầu phát ra ánh sáng mờ mờ.
Tôi thở ra một hơi, gọi:
Mày đi ra!



Keng!
Mấy đồng tiền bịt miệng rơi ra khỏi balo, rơi xuống đất, tôi giật mình vội đứng dậy nhìn thước Thiên Bồng, nhưng nó đã biến mất, tìm thế nào cũng không thấy, cổ tay tôi cũng hoàn toàn chẳng tồn tại
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.