• 602

Chương 93: Huyền qu n trong mơ


Trông thấy tôi, gã nhìn thẳng hỏi:
Cô là ai?


Giọng nói thô kệch nghe còn đáng sợ hơn cả ma quỷ nữa!


Tôi đư8ợc Tề Vũ phái đến điều tra vụ án của vợ anh. Mấy ngày trước, một nữ đồng nghiệp của chúng tôi có đến đây. Không thấy cô ấy q3uay về nên tôi đến tìm anh, cũng để tìm hiểu cô ấy gặp phải chuyện gì.

Bùa tàng hình chỉ có thể lừa được quỷ chứ không giấu được mắt người thường, tôi phải đợi đến đêm, khi người điên ra ngoài rồi mới đi theo xem xét tình hình.
Cậu bé không đợi được tôi, nó đứng trước cửa nhà đợi tôi cho đến giờ cơm tối, quay vào thì không trở ra nữa.
Đến khuya, người điên xuyên ra ngoài từ cổng lớn nhà cậu bé, lúc này tôi mới nhìn thấy toàn bộ dung mạo của chị ta, cao tầm một mét sáu, nặng hơn một trăm cân, mập mạp, trắng trẻo, tóc ngắn, miệng luôn cười.
Đột nhiên tôi nhận ra những gì cậu bé nói không phải là giả. Đúng là có hai người điên, chỉ là tôi không biết.
Người điên và cậu bé đi đến bên hồ nước ngồi xuống, cậu bé nói:
Ban ngày em có dẫn một người bạn về nhà, sao chị lại trốn? Chị ấy còn tưởng em lừa chị ấy, thật mất mặt em quá mà!

Ban đầu người điên còn rất vui vẻ, nghe đến câu thật mất mặt thì vội vàng xua tay, như muốn giải thích chị ta không phải cố ý.

Được rồi, chị đừng lo, em nghĩ chị ấy cũng đi rồi. Hôm nay em hẹn chị ấy tan học đến đón em nhưng chị ấy không đến. Em không trách chị, chúng ta đi thôi, ngày mai em còn phải đi học, không được đi muộn nữa, hôm nay đi muộn, cô giáo đã nhắc nhở em rồi.

Cậu bé đứng dậy, người điên cũng đứng dậy, hai người cùng quay trở về.
Thấy họ rời đi, tôi cũng bám theo sau.
Tôi đi theo người điên ra khỏi nhà, chị ta không quay trở lại nhà cậu bé mà đi ra ngoài thôn.
Tôi theo chị ta ra khỏi thôn, đến một nơi cách thôn gần ba cây số, ở đó có một hồ nước tự nhiên, chị ta dừng lại ở đó.
Không bao lâu sau chị ta cũng bỏ đi, nhưng đi một hồi thì không thấy chị ta đâu nữa.
Tôi khó hiểu quan sát người điên, phát hiện cậu bé đang nắm tay chị ta, hai người họ trông rất vui vẻ.
Nhưng người điên này hoàn toàn không phải người mà tôi đi theo! Trước đó tôi đi theo người điên, lúc chị ta đánh người đàn ông, rõ ràng tôi thấy chị ta không mang giày, nhưng người trước mắt này lại đang đi một đôi giày!
Hai người điên sao?
Người đàn ông nghe tôi xong thì mờ mịt nhìn 9quanh, trên tay gã cầm một chiếc rìu đẫm máu, chiếc rìu đã bị gỉ sét nhưng phía trên lại đang nhỏ máu.
Tôi kinh hoàn6g, người đàn ông nhìn tôi, nói tiếp:
Tôi không thấy đồng nghiệp của cô, tôi phải đi làm việc rồi, các người mau tìm người đ5àn bà điên kia về đây, nếu không tôi sẽ kiện các người!

Nói xong, người đàn ông lập tức đuổi tôi đi, tôi thấy tâm trạng gã kích động nên vội rời đi trước.
Người điên giày vò đủ rồi bèn xách cái ghế trong nhà lên đánh người đàn ông, cố ý đánh vào bụng khiến gã ta nằm bất động gần như tắt thở.
Đánh nát ghế rồi, lúc bấy giờ người điên mới bước ra ngoài.
Người điên đang đi ra ngoài thì tôi lại không may giẫm phải gì đó, phát ra âm thanh
cạch
một tiếng. Người điên quay phắt lại nhìn làm tôi giật nảy mình, nhưng chị ta không thấy tôi, chỉ đứng trong sân quan sát một lúc rồi bỏ đi.
Người điên không xuất hiện, tôi không biết chị ta trốn ở đầu, không dám lộ mặt nên đành phải đợi ở cổng thôn. Nhưng đợi đến hai giờ sáng vẫn không thấy người điên quay lại. Người điên muốn tới gần những chiếc xe chạy ngang qua xe Tề Vũ, nhưng khi tay chị ta vừa chạm vào xe thì giống như bị vật gì đó đánh, vội ú ớ kêu lên mấy tiếng rồi chạy vào trong thôn.
Người điên đi rồi, tôi đợi đến ba giờ, đến khi trời tờ mờ sáng mới xé lá bùa xuống, gõ cửa xe đánh thức Tề Vũ.
Tề Vũ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, anh ta hỏi tôi thế nào rồi.
Tôi dừng lại, tìm chị ta giữa đêm tối, tìm mãi vẫn không thấy, cảm giác càng lúc càng kỳ lạ, lẽ nào chị ta phát hiện ra tôi rồi?
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng cậu bé nói:
Chị ăn no là được, không đủ thì em đưa thêm cho. Trong nhà em có, bố mẹ cũng không biết.

Tôi nghe cậu bé nói chuyện bèn tìm chỗ trốn. Cậu bé bước ra từ con đường tôi đến đây, không ngờ lại có một người điên đang đi cạnh cậu bé.
Đến nhà cậu bé, họ đi vào từ phía sau nhà, sau đó vòng ra phía trước.
Tất cả chuyện này đều diễn ra vào nửa đêm, tôi vốn muốn nghỉ ngơi một chút, vừa định xoay người lại thì thấy người điên chui ra từ cổng nhà cậu bé, nhìn xung quanh cổng rồi đi về phía cổng thôn.
Tôi lại theo chân người điên ra khỏi thôn, người điên đi rất nhanh, ra khỏi thôn thì biến mất. Tôi nhìn thấy Tề Vũ đang ngủ trong xe ở ngay cổng thôn, cũng không rõ tình hình anh ta thế nào.
Chị ta lén lút thậm thụt ở cửa, quan sát một lúc rồi đi sang nhà mình.
Chị ta đi vào cổng, tôi cũng đi theo vào.
Đến sân, người điên cười khì khì rồi đi vào trong nhà, sau đó có tiếng người đàn ông trong nhà gào lên. Người điên còn cho người đàn ông đó uống nước rửa chén, gã ta la hét thảm thiết rồi nằm lăn ra đất vừa khóc vừa gào, hoàn toàn khác so với dáng vẻ ban ngày tôi gặp.
Sau khi ra ngoài, tôi đi tìm hiểu tình hình của người điên kia, nhưng hỏi những người trong thôn thì họ đều không nói gì, cũng bảo tôi nên sớm rời khỏi đây.
Đến tối, tôi tìm chỗ trốn đi trước, cũng không đi gặp cậu bé.
Tôi lấy một lá bùa tàng hình ra và dán lên người mình.
Tôi không điều tra ra được gì, đành leo lên xe năm.


Tôi ngủ một chút, trời sáng anh gọi tôi dậy nhé.


Tề Vũ không quấy rầy tôi nữa. Tôi thiếp đi một lúc thì mơ thấy Huyền Quân, nhìn thấy hắn đang ở trước một lăng mộ, chỉ có một cánh tay, cánh tay còn lại không còn nữa.

Thấy Huyền Quân có vẻ không đau đớn gì lắm, tôi mới thở phào, nhưng nhìn chỗ tay áo rỗng của hắn, tôi vẫn vô cùng tự trách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.