• 602

Chương 96: Có sự thúc, mọi chuyện đều dễ giải quyết


Chỉ có điều, chẳng ai ngờ rằng mệnh hồn của La Quán Trinh lại bị kẹt trong thân xác một con lợn.

Huyền Quân đưa tôi đế8n cạnh chuồng lợn của nhà cậu bé kia, chỉ vào một con lợn béo trắng và bảo tôi giết nó.
Những khoảng gian trước, có một tên say đến nhà người điên, sau đó làm chuyện xấu trong nhà, người điên nói đứa con trong bụng mình là của tên say rượu kia.
Mà lúc ấy không tìm thấy tên say rượu đó nữa, nhưng chồng chị ta thì lại đối xử với với vợ rất tốt, còn cho chị ta ăn ngon.
Cũng may ba mẹ cậu bé đều không ở nhà, tôi và cậu nhóc đó thương lượng 6một lát. Tôi muốn mua con lợn kia, lợn thì chúng tôi sẽ giết, còn thịt thì để lại cho nhà họ.
Thằng bé nhìn tôi bằng 5ánh mắt vô cùng kỳ quái. Sau đó, nó nhìn ra ngoài cửa rồi kể với tôi rằng con lợn trắng nhà mình hơi kỳ lạ. Không biết có phải bị bệnh hay không mà nó không ăn không uống mấy ngày nay rồi, vì thế cha mẹ cũng muốn mổ lợn lấy thịt. Nếu tôi đưa tiên và để lại thịt cho nhà họ thì tôi có thể giết lợn, nhưng một mình nó không quyết định được mà phải đợi cha mẹ về.
Tôi liếc qua Huyền Quân, biết hắn định hỏi gì nên nói luôn:
Sao em lại biết chuyện người điên bị chồng đánh rồi vứt xuống hầm?


Sao chị lại biết chuyện người điên bị vứt xuống hầm?
Cậu bé rất ngạc nhiên.
Không ngờ thằng bé lại tốt bụng như vậy, thấy thế tôi bèn bảo:
Chị sẽ trả ba mẹ em tiền, em yên tâm đi.

Bấy giờ nó mới gật đầu.
Lúc này La Quán Trinh mới kể lại ngọn nguồn.
Hóa ra người điên đã chết rồi, nhưng trên người chị ta lại còn một người điên nữa, cô ấy cũng không rõ chuyện này là sao. Theo như lời La Quán Trinh nói, khi đến, cô ấy cũng phát hiện ra có điều không ổn nên đã tìm chồng của người điên kia, còn hỏi thăm một số người trong thôn, nhưng người trong thôn không muốn nói mà đuổi cô ấy đi. Sau này cô ấy tìm được cậu bé kia, nó nói rằng người điên thường hay bị đánh, lúc bị đánh thì chỉ biết kêu khóc, nó vẫn luôn nghĩ cách để giúp người điên, không những cho người điên đó đồ ăn mà còn làm bạn với chị ta.
Huyền Quân nhìn tôi, ánh mắt như thế tôi sống đúng là dư thừa:
Chẳng phải em là thủ khoa khoa văn à?


Ý trên mặt chữ luôn hả?
Tôi hỏi nhưng Huyền Quân không để ý, hiển nhiên chính là như vậy rồi.
Lần đầu tiên trong đời tôi làm chuyện tàn nhẫn, dám xuống tay giết một con lợn.
Kiếp sau để tối đầu thai làm lợn trả nợ cho nó vậy!
Lúc này đứa trẻ từ trong chạy ra, Huyện Quân lên tiếng:
Nhóc qua đây, ta có chuyện muốn hỏi.

Đứa trẻ thấy con lợn nhà mình chết rồi, lập tức lo lắng:
Mấy người giết lợn nhà tôi, ba mẹ về chắc chắn sẽ tức giận, mấy người chạy mau đi.

thành ma cũng không tha cho cô.

Tôi vội vàng nhìn con lợn kia, quả nhiên toàn là màu đen, hơn nữa cũng không nhiều mà chỉ dính một chút trên dao.

Chị nghe bạn nói, em không cần phải quan tâm đầu, nói cho chị trước đã.

Cậu bé nhìn trong nhà không có ai mới nói:
Em trông thấy người điên bị đánh, lúc chồng chị ấy đánh, chị ấy gọi tên em nên em chạy ra xem, nhưng em không dám lên tiếng. Sau đó người điên bị đánh xong thì tắt thở, hắn vứt chị ấy xuống hầm, em đợi hắn ngủ rồi bèn xuống hầm tìm người điên. Nhưng mà người điên không lên được, em cũng không dám kêu, em thấy chị ấy mở mắt nằm dưới đó bèn đổ nước xuống, muốn giúp chị ấy nổi lên.

Lúc ở nhà, chồng người điên cứ uống rượu là đánh vợ, còn bắt chị ta uống nước thải, không uống thì càng bị đánh ác hơn. Có khi chị ta uống cả nửa thùng rồi, mà uống xong còn không được đi ngủ. Chị ta thì nôn thốc nôn thảo, gã chồng nửa đêm dậy lại dùng ghế phang vào bụng vợ, đánh đến mức chị ta phải kêu gào rằng chồng đánh mình.
Người trong thôn đều thờ ơ với chuyện này, người điên chỉ đành chịu đánh.
Cậu bé nói đến đây thì chúng tôi đã hiểu tại sao dưới hầm lại có nước.
Lúc đầu không có nước, là do cậu bé đổ vào.
Con lợn trắng nằm trên mặt đất, bốn chân bè ra như quả bóng xì hơi, tôi rùng mình:
Con lợn này chết lâu rồi?


Nó bị vứt trước cổng thôn, lúc tôi đến đó thì gặp chuyện. Người điên đuổi một mạch theo tôi tới đó, chắc là biết tôi ở trong con lợn nên kéo tôi về, nhà này tưởng lợn nhà nào xông mất nên lén mang về giấu đi.

Vận may của La Quán Trinh đúng là có một không hai, lại còn chui trúng vào một con lợn chết. Nếu là lúc trước thì chắc chắn tôi sẽ không tin, nhưng hiện giờ cho dù cô ấy có bảo mình biến thành lợn rồi lại biến thành người thì tôi cũng chẳng nghi ngờ.

Sư thúc.
Giải thích xong, La Quán Trinh không quên chào hỏi Huyền Quân, hắn từ một tiếng sau đó vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như thường ngày.

Không thể nào, chết đuối thứ nhất là không có đất, dưỡng thi bắt buộc phải có đất, dù là cương thi hay phù thi; thứ hai là phải có tinh khí của nhật nguyệt; thứ ba là phải có dương khí, dương khí của động vật hoặc con người, thiếu bất cứ cái nào không được.
La Quán Trinh bác bỏ thắc mắc của tôi.
Tôi mù mờ nói:
Ý cô là, hầm trong nhà người điên vừa có nước lại vừa có đất, hơn nữa chị ta còn hấp thu được tinh khí của ánh trăng?

Thật ra, có một chuyện mà tôi vẫn luôn muốn biết, đó là rốt cuộc Huyền Quân có phải sư thúc của La Quán Trinh không.
Nếu đúng thì có phải là sự thúc của cô ấy đã chết từ lâu, sau khi chết âm hồn không tiêu tan, trở thành cái thứ người không ra người quỷ không ra quỷ hay không. Còn nếu không phải, vậy thì Huyền Quân là ai? Tại sao La Quán Trinh lại tin tưởng hắn đến vậy?

Vậy đất nước đều có, ánh trăng cũng có, nhưng còn dương khí ở đâu ra?
Có người xuống hầm à?
Tôi không hiểu nổi nữa.
Tôi đang mải suy nghĩ thì thấy một thứ gì đó màu trắng chui ra từ trong con lợn, nhập vào vòng trấn hồn trên tay mình.
Giết một con lợn cũng lề mà lề mề, đúng là chẳng ra làm sao!
Giọng La Quán Trinh phát ra từ trong vòng trấn hồn khiến tôi khiếp sợ không thôi.
Tôi nhìn chiếc vòng, La Quán Trinh lại nói:
Nó là một con lợn chết, lúc tôi xảy ra chuyện không có chỗ trốn nên đã chui vào trong đó. Nếu cô không giết nó thì tôi thật sự sẽ biến thành lợn đấy, kiếp sau có
Tôi hỏi:
Vậy em nói có hai người điên là sao?

Nhắc đến chuyện này thằng bé lắc đầu:
Em cũng không biết, nhưng đúng là có hai người điên, một người trong phòng trốn dưới giường em, nhưng bên ngoài vẫn còn một người. Người bên ngoài thỉnh thoảng sẽ đến, nhưng chỉ trời tối mới đến, có lúc thì người điên đi ra.


Thông thường quá trình hình thành phù thi và cương thi không khác nhau nhiều, điểm khác biệt là, phù thi là xác bị ngâm trong nước mà thành, còn cương thi là thi thể do đất dưỡng thành. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của chúng nằm ở chỗ, nếu phù thi trà trộn vào đám đông, ngoại trừ một vài thay đổi trên cơ thể thì chúng giống hệt con người, chẳng những không bật nhảy mà còn có thể nói chuyện. Hơn nữa, chúng cũng không mất tự chủ giống như đám cương thi. Cương thi và cương thi cấp cao đạt đến cấp bậc nhất định mới có thể tự chủ hành vi, còn phù thi chỉ cần trong điều kiện cho phép, một khi rời khỏi nước là thành phù thi.

La Quán Trinh giải thích xong, tôi lại hỏi:
Nếu nói như vậy thì chẳng phải người chết đuối đều thành phù thi hết à?

Rốt cuộc chuyện là thế nào, tôi không nói rõ được.
Chờ sau này có cơ hội thì hỏi thử vậy.

Vậy người điên lên được à?
Tôi tiếp tục hỏi, trông nó có vẻ rất đắc ý.

Lên được, em đổ nước một lúc thì thấy chị ấy leo lên. Chị ấy leo từ dưới lên nhanh lắm, rồi kéo theo em ra khỏi hầm. Nhưng mà chị ấy không dám về nhà nên đành theo tới nhà em, trốn dưới giường em. Mỗi ngày em cho chị ấy mấy cái bánh bao để ăn.
Quả nhiên thằng nhóc vẫn chưa biết chuyện người điên đã chết, nó tưởng nó đã cứu được chị ta.
Thế rồi không biết ai nói với hắn rằng đứa con trong bụng chị ta không phải của hắn mà là của tên say rượu, hắn lại đánh đập chị ta, hơn nữa còn vứt người điên xuống hầm dưới nhà.

Ừ.
Huyền Quân tán đồng, hơn nữa dường như hắn đã biết từ trước, tôi hỏi La Quán Trinh:
Nói vậy là người điên ở dưới hầm hả?

Tôi ngơ ngác nhìn con lợn trắ3ng đó, chần chừ không biết xuống tay thể nào, nhưng tôi tin những gì Huyền Quân nói.
Chỉ có điều, nếu giết lợn rồi, b9a mẹ cậu bé có đến tìm tôi bắt đền hay không?
(Xác chết trôi)

Phù thi là gì?
Chẳng lẽ là thi thể bị ngâm nước?

Tôi đã đi tìm rồi nhưng người điên không ở đó, căn bản không có thi thể.
Nghe La Quán Trinh nói vậy, tôi bèn nhìn sang Huyền Quân, không ở dưới hầm tức là đã ra ngoài rồi!
Huyền Quân liếc nhìn tôi, vẫn một vẻ dửng dưng lạnh nhạt nói:
Hầm có nước, âm u ẩm thấp, ban ngày người điên bị dìm, ban đêm có ánh trăng chiếu vào nên cô ta đã thành phù thit rồi.

Tôi bối rối, vậy nếu không kịp đợi cha mẹ cậu bé về thì sao?
Vì vậy, nhân lúc cậu bé vào nhà, tôi lập tức đi tới chỗ con lợn và cho nó một nhát. Ấy vậy mà ánh mắt con lợn nhìn tôi không hề oán hận, chỉ có tôi trông thấy hai tay mình đầy máu thì lại sợ hãi, lập tức trảnh ra.

Em nhìn thấy rồi hả?
Tôi hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.