• 1,002

Chương 99: Người trong tranh



Ừm.


Tôi lập tức hồi tưởng lại rồi gọi điện cho Tiểu Trương xác nhận, rất nhanh đã tra ra người đó.

Rốt cuộc anh đã đi tới đâu? Còn nữa, hôm đó anh đưa Quý Mạt Dương tới kiểm tra cho vợ mình, tại sao lại dẫn tới nơi khác? Tôi thấy anh không đưa Quý Mạt Dương về nhà xem vợ mình thế nào mà là dẫn anh ấy đi xem cái khác phải không?

Tôi nhìn về phía La Quán Trinh, tôi không kể chuyện phòng triển lãm tranh, sao cô ấy biết được?
Tào Tiêu thấy chuyện đã tới nước này mới kể hết sự việc.
Hóa ra anh ta cũng giống như Quý Mạt Dương, đều là người theo phái Mô Kim, xuống mộ tìm bảo vật.
Tôi phát hiện La Quán Trinh không chỉ biết bắt quỷ mà còn có thể xem tướng, lại còn nhìn ra được nhà người ta có chuyện hay không.
Tào Tiêu nhìn La Quán Trinh một lúc, có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều. Anh ta hỏi La Quán Trinh là ai, tôi không đợi cô ấy trả lời đã nói với Tào Tiêu rằng La Quán Trinh là vợ chưa cưới của Quý Mạt Dương.
Tào Tiêu, hai mươi tá8m tuổi, từng hợp tác làm ăn với Quý Mạt Dương, có hai phòng trưng bày tranh.
Sau khi xác định xong, tôi đưa La Quán Trinh đi tìm 3người kia. Gặp mặt rồi lại càng chắc chắn hơn, chính là anh ta không lệch đi đâu được.
Sắc mặt Tào Tiêu thay đổi, anh ta tái nhợt nhìn La Quán Trinh không nói một lời.

Chị dâu...

Tào Tiểu sửng sốt, kỳ quái đáp:
Không có mà!


Anh sống cùng ba mẹ không?
La Quán Trinh hỏi, Tào Tiêu lắc đầu, nhưng anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi về nhà. Vừa hỏi thăm, anh ta lập tức sững sờ, hóa ra đêm qua ba anh ta bị rơi xuống ao chết đuối, người nhà cũng đang chuẩn bị thông báo.

Chị dâu, vợ tôi điên rồi, hiện giờ đang bị tôi nhốt trong nhà, tôi không biết phải làm thế nào, vốn định nhờ Quý Mạt Dương xem hộ, không ngờ lại làm liên lụy đến anh ấy.
Tào Tiêu đầy vẻ áy náy, xem ra không phải nói dối.
La Quán Trinh lắc đầu:
Không phải, trong nhà anh có người chết, là ai chết?

Lần này anh ta dẫn vợ đi cùng. Xuống tới nơi, bọn họ đi tới mộ thất, tìm được một vài vật bồi táng, trong số đó có một bức tranh. Sau khi mở ra xem, anh ta biết mình bội thu rồi.
Anh ta đưa cho vợ mình cất giữ, ở lại trong đó một lúc rồi mọi người lập tức rời đi.
Câu chuyện bắt đầu từ một lần trộm mộ, tầm khoảng một tháng trước, anh ta cùng vài người bạn Mô Kim chuẩn bị cùng nhau xuống mộ. Nơi bọn họ phát hiện lần này là một lăng mộ Đế vương chưa ai tìm ra, nghe nói bên trong có thể có một vài bản vẽ đẹp, cũng chính là tranh chữ.
Tào Tiêu có quy tắc, bất kể đi cùng ai, xuống mộ nào, anh ta cũng chỉ lấy tranh chữ, mỗi người đều có sở thích riêng nên vài người bạn gọi anh ta tới.

Mọi người không tìm tôi thì tôi cũng định9 tới tìm mọi người đây.
Sắc mặt Tào Tiêu nhợt nhạt, trông dáng vẻ anh ta cũng không ổn lắm, nhưng tôi chắc chắn người đi cùng Quý Mạt Dư6ơng đến phòng triển lãm tranh chính là Tào Tiêu.
La Quán Trinh quan sát Tào Tiểu một chút rồi lên tiếng hỏi:
Trong nhà xảy ra ch5uyện gì à?

Tào Tiêu nghe vậy sửng sốt, vội vàng nói:
Xin lỗi chị dâu!

La Quán Trinh sa sầm mặt không vui, cô ấy không nổi giận với Tào Tiêu mà lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó mới ôn hòa nói:
Chỉ cần không phải anh hại Quý Mạt Dương thì tôi sẽ không gây phiền phức cho anh. Tôi thấy sắc mặt anh u ám, ẩn đường có nét xui xẻo, có phải trong nhà anh xảy ra chuyện gì không?


Tôi lay vợ dậy, cô ấy nhìn thấy tôi thì òa khóc, kể lại rằng mình nằm mơ thấy một người đàn ông tóc dài áo trắng cầm roi đánh cô ấy, vô cùng đau đớn. Người đàn ông đó trông rất quen nhưng cô ấy không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Sau đó, hễ nhìn thấy bức tranh là vợ tôi hoảng sợ tới mức run cầm cập, cứ nói rằng đó không phải cuộn tranh mà là roi, còn nói bức tranh đó đánh cô ấy, bảo tôi phải vứt nó đi.


Tôi về nhà, trông thấy vợ mình trần truồng nằm trên mặt đất, trên người đã...

Tào Tiêu kể tới đây thì cúi gằm xuống, một lúc sau anh ta mới nói tiếp:
Tôi vội vàng gọi điện cho Mạt Dương, anh ấy nói sẽ tới ngày. Sau đó anh ấy bảo nhà tôi âm khí quá nặng, còn nói vợ tôi đã bị thứ gì đó không sạch sẽ bám lấy, muốn tôi phải kể hết sự thật.


Tôi nào nữ, còn cảm thấy chắc có gì đó hiểu lầm rồi nên chỉ cuộn bức tranh lại, an ủi vợ mình. Kết quả, mấy hôm tiếp theo vẫn như vậy. Sau đó, khi tỉnh lại, vợ tôi không nói gì nữa, tôi hỏi thì cô ấy nói người đàn ông kia đã làm chuyện đó với cô ấy, còn nói bức tranh kia chính là người đàn ông đó. Cô ấy nhớ ra rồi, muốn tôi đem trả lại bức tranh, nếu không cô ấy sẽ không sống nổi.


Tôi không tin nên đã mang bức tranh tới phòng triển lãm, muốn nhanh chóng tìm được người mua để bán nó đi, nhưng tình hình của vợ tôi ở nhà càng lúc càng nghiêm trọng. Có một hôm, cô ấy gọi điện cho tôi, gào thét trong điện thoại nói rằng thứ đó không chỉ trong giấc mơ mà xảy ra cả trong thực tại.


Khi ấy tôi rất bất ngờ, mở cuộn tranh ra xem, nhưng bên trong không có gì hết, vẫn chỉ là một bức tranh phong cảnh bình thường mà thôi.


Vợ tôi lúc đó rơi vào hôn mê, cô ấy như mơ thấy ác mộng, dáng vẻ rất kỳ lạ.

Nhưng anh ta khác Quý Mạt Dương ở chỗ, Quý Mạt Dương tiếp xúc với tất cả các loại đồ cổ, càng có giá trị càng tốt, còn anh ta chỉ thích tranh chữ.
Thế nên anh ta mở hai phòng triển lãm tranh, cũng nhờ hội họa mà anh ta quen biết vợ của mình.
Sau khi trở về, vốn tưởng không có việc gì, nhưng bức tranh lại không cánh mà bay. Anh ta nghĩ rằng bị trộm mất nên tìm kiếm khắp nơi, sau cùng lại tìm thấy trên giường của vợ.
Nói ra Tào Tiêu cũng cảm thấy xấu hổ, anh ta nhìn tôi với La Quán Trinh một cái mới kể tiếp:
Lúc đó tôi đang tìm bức tranh, lại nghe thấy tiếng động chỉ phát ra khi nam nữ lên giường. Tôi kinh ngạc, tiếng động còn phát ra từ phòng ngủ của hai vợ chồng tôi. Tôi nổi giận đùng đùng đi tìm vợ, vừa đẩy cửa thì thấy vợ mình đang nằm trong chăn kêu rên, tôi lập tức tiến lại gần, lật chăn ra xem, trông thấy vợ mình toàn thân rải rác vết thương, kiểu vết thương do bị gậy đánh, tôi kinh hãi nhìn thấy cuộn tranh cũng nằm ở ngay bên cạnh.


Tôi kể cho anh ấy nghe toàn bộ mọi chuyện, anh ấy mới bảo tôi dẫn tới phòng triển lãm để xem bức tranh đó. Ngay tối hôm ấy, chúng tôi đi tới phòng triển lãm, những tòa nhà lại bị mất điện. Chúng tôi bật đèn pin để vào trong, đến được phòng triển lãm, anh ấy nói với tôi rằng âm khí trong phòng cũng rất nặng, vì thế, lát nữa nếu anh ấy cảm thấy có gì đó không ổn thì khi nào đèn pin của anh ấy lóe lên, tôi phải chạy thật nhanh, nếu không sẽ không giữ được mạng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.