• 197

Phần II - Chương 9: Kẻ phá hoại


Số từ: 10235
Dịch giả: Đỗ Trọng Tân
Nhà xuất bản Văn Học
• 12 giờ 32 phút chiều
Himalayas
— Tín hiệu từ đâu đến? - Anna hỏi.
Người phụ nữ chạy vội vào phòng, đáp lại ngay lập tức cuộc gọi của Gunther. Mụ đã đến đây một mình, kêu rằng Lisa muốn ở lại sau trong thư viện để bám sát phần nghiên cứu. Painter thì cho rằng có thể là Anna vẫn muốn giữ họ tách xa nhau.
Cũng là để Lisa tách xa khỏi con đường có hại.
Đặc biệt nếu như họ đang thực sự trên tuyến đường rà bám theo dấu vết của kẻ phá hoại.
Tựa sát vào màn hình vi tính, Painter xoa xoa đầu ngón tay. Cứ thấy ngứa ngứa phần sau móng. Anh thôi xoa để chỉ vào bản sơ đồ không gian ba chiều của tòa lâu đài.
— Ước tính tốt nhất là vùng này.
Painter nói và vỗ tay vào màn hình máy tính. Anh đã ngạc nhiên thấy mức độ trải rộng của tòa lâu đài vào ngọn núi. Nó ăn rỗng ngay qua đỉnh núi. Tín hiệu đến từ phía xa
— Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt. Kẻ phá hoại cần có một tầm ngắm quang đãng để sử dụng điện thoại vệ tinh của hắn.
Anna nói dứt khoát:
— Bãi đậu máy bay ở kia.
Gunther gật đầu miệng làu bàu.
Trên màn hình máy tính, dải tín hiệu nhấp nháy đột ngột biến mất
— Hắn đã kết thúc cuộc gọi. - Painter nói. - Chúng ta phải mau chuyển chỗ.
Anna quay sang Gunther.
— Liên lạc với Klaus. Đưa người của hắn chặn bãi đậu máy bay. Làm ngay bây giờ đi.
Gunther băng mình đến một máy điện thoại mắc trên tường và bắt đầu bấm số. Kế hoạch là tìm kiếm tất cả những ai trong vùng lân cận có tín hiệu, xem ai là chủ nhân một máy điện thoại vệ tinh bất hợp pháp.
Anna quay lại phía Painter - cảm ơn anh đã giúp đỡ. Chúng tôi sẽ tìm kiếm từ đây.
— Tôi còn có thể giúp hơn nữa cơ.
Painter liên tục gõ bàn phím máy tính. Anh ghi nhớ con số xuất hiện trên màn hình, sau đó tách bộ khuyếch đại cầm tay ra khỏi dây nối đất của tòa lâu đài. Anh nói dứt khoát.
— Nhưng tôi sẽ cần một chiếc điện thoại vệ tinh cầm tay của các vị.
— Tôi không thể để anh ở đây với một chiếc điện thoại được. - Anna nói, day day thái dương và cau mày. Nhức đầu.
— Chị không cần để tôi lại. Tôi sẽ đi với chị đến bãi đỗ máy bay.
Gunther bước tới, nét nhăn nhó thường kỳ trên mặt hằn sâu hơn.
Anna vẫy tay ra hiệu cho hắn lùi lại
— Chúng ta không có thời gian để tranh luận.
Nhưng có gì đó im lặng thoáng qua giữa gã đàn ông to lớn và người em gái hắn. Một tín hiệu cảnh báo với người to đùng này để mắt tới Painter.
Anna dẫn đường ra.
Painter đi theo cô, vẫn xoa xoa các ngón tay. Các móng tay anh bắt đầu nóng như đốt. Lần đầu tiên anh để ý kỹ đến chúng, nghĩ rằng chúng sẽ sưng tấy, nhưng thay vào đó, chúng lại trắng nhợt đi quái đản, chẳng còn màu hồng của máu.
Chứng tê cóng ư?
Gunther chuyển cho anh một chiếc điện thoại của toà lâu đài, quan sát sự tập trung của Painter và lắc đầu. Hắn giơ một tay ra. Painter không hiểu - rồi để ý thấy người đàn ông này mất móng ở bạ ngón cuối cùng.
Gunther hạ tay thấp xuống và bước theo Anna.
Painter tay nắm chặt vào rồi lại buông ra. cảm giác nóng ran không phải do tê. Chứng bệnh lượng tử đang tiến triển. Anh nhớ lại danh mục của Anna về những triệu chứng suy nhược trong đề tài thí nghiệm Cái chuông: mất ngón tay, tai, và các ngón chân. Không khác gì bệnh hủi.
Bao lâu đây?
Họ đi về phía sườn núi xa, Painter quan sát kỹ Gunther. Người này đã sống cả cuộc đòi với lưỡi gươm luôn treo trên đầu. Điên khùng theo sau chứng suy nhược kinh niên và thần kinh. Painter nhớ tới một bài của Tập san Điểm tin có nói về tình trạng như thế. Anh không thể phủ nhận rằng nó khiến anh kinh hoàng - suy nhược không đáng lo bằng thất thần.
Hắn đã phải chịu đựng như vậy bao lâu rồi nhỉ?
Gunther hẳn đã cảm nhận được suy nghĩ miên man này của Painter
— Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra với Anna đâu nhé. Gunther nói gầm gừ qua hơi thỏ với Painter
— Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn chặn.
Painter tự nhủ rằng họ là anh em. Hiểu ra điều này, Painter mới nhận ra sự giống nhau .thoáng qua giữa hai người: môi cong cớn, khuôn cằm, và những nếp nhăn giống nhau. Gia đình. Nhưng những điểm giống nhau dừng ở đó. Tóc Anna đen, mắt xanh màu ngọc lục, và khác hẳn với diện mạo trơ tráo của anh trai. Chỉ có Gunther là sinh ra dưới thời Cái chuông, một đứa trẻ chịu hy sinh, một giọt máu mủ, và là đứa con cuối cùng của dòng họ Sonnekõnige.
Khi họ ngang qua những đường hành lang và cầu thang, Painter tháo nắp sau của chiếc điện thoại di động ra. Anh thả máy vào túi, gỡ pin và lắp bộ khuyếch đại vào dây ăng - ten phía sau pin. Tín hiệu phát đi sẽ chỉ là một tiếng bép, kéo dài vài giây, nhưng như thế là xong việc.
— Cái gì đấy hả?
Gunther hỏi.
— Một bộ GPS. Bộ khuyếch đại đã ghi lại chi tiết con chíp trong máy điện thoại của kẻ phá hoại lúc hắn gọi. Tôi có thể dùng nó để săn bắt hắn nếu hắn ở gần.
Gunther càu nhàu, tin vào lời nói dối.
Tới giờ thì mọi việc vẫn ổn.
Cầu thang dẫn ra một hành lang rộng, vừa đủ chỗ cho một chiếc xe tăng đi qua. vết xích sắt cũ còn hằn trên sàn, dẫn thẳng đến phía trung tâm ngọn núi. Bãi đậu máy bay nằm cuối đầu kia, cách xa toà lâu đài chính. Họ trèo lên một chiếc ô tô sàn phẳng. Gunther nhả tay phanh, khởi động mô tơ điện, và nhấn bàn đạp. Xe không có chỗ ngồi, chỉ có tay vịn. Painter bám chặt khi họ băng xuống hành lang, từng đoạn lại hứng ánh đèn trần chiếu xuống.
— Vậy là các vị có hệ thống giao thông đường ngầm riêng.
Painter nói.
— Chỉ để chuyển hàng
Anna cau mày trả lòi, hàng lông mày căng những nếp nhăn vì đau. Trên đường đi, mụ đã uống hai viên thuốc. Thuốc giảm đau chăng?
Họ băng qua một dãy nhà kho chất đầy các thùng, hộp, và kiện hàng, rõ ràng đã được chuyển vào và lưu kho. Một phút sau, họ đã tới được chỗ cuối của hành lang. Không khí trở nên nóng hơn, ẩm ướt và phảng phất mùi lưu huỳnh. Một âm thanh vang lên, vọng vào vách đá và tới chân của Painter khi anh trèo ra khỏi chiếc xe. Từ lúc xem trộm sơ đồ lâu đài, Painter biết rằng thiết bị cây địa nhiệt được đặt ở một nơi nào đó chứ không phải vùng này.
Tuy nhiên, họ đã đi ngược chứ không đi xuôi.
Tiếp đó là một đoạn đường dốc, đủ rộng để chứa cả một chiếc bọc thép dã chiến Humvee. Họ trèo vào trong một cái hang. Ánh sáng từ cánh cửa thép còn mỏ trên nóc hắt xuống. Trông nó giống như nhà kho của một bãi đậu máy bay thương mại: cần trục, máy nâng, và thiết bị hạng nặng. Và ở giữa có hai chiếc trực thăng hiệu A - Star Ecuriel, một chiếc màu đen, và một chiếc màu trắng, cả hai đều có hình thù như hai con ong bắp cày hung dữ, làm ra để bay ở độ cao lớn.
Klaus, tên lính gác Sonnekõnige ục ịch để ý thấy họ đã tới lối vào liền tiến đến ngay chỗ họ, ưu tiên luôn mặt yếu của hắn. Hắn lờ tất cả mọi người trừ Anna
— Tất cả đều bảo đảm. - Hắn nói, bằng một thứ tiếng Đức khô khốc.
Hắn gật đầu sang một dãy đàn ông và đàn bà đứng bên. Hơn chục người dưới tầm kiểm soát của đoàn lính gác có vũ trang
— Không ai thoát khỏi tay anh chứ hả? - Anna hỏi hắn.
— Không. Chúng tôi đã sẵn sàng.
Anna bố trí cho bốn tên Sonnekởnige canh ở bốn góc tòa lâu đài, sẵn sàng khóa chặn bất cứ khu vực nào Painter sẽ xác định bằng thiết bị của mình. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu Painter mắc sai lầm? Sự ồn ào nơi đây chắc chắn sẽ báo động cho kẻ phá hoại. Hắn hoặc ả sẽ trốn kỹ hơn. Đây là một cơ hội duy nhất của họ.
Anna cũng biết điều đó. Mụ bước đi một cách cứng nhắc qua khoảng đất trống
— Ngài đã tìm thấy…chưa ?
Mụ bị vấp, hơi lảo đảo. Gunther tóm được tay mụ, giữ cho mụ vững, vẻ mặt hắn đầy lo lắng.
— Em không sao.
Cô thì thầm với hắn và tiếp tục tự bước đi.
— Chúng tôi đã khám tất cả. - Klaus nói, cố tảng lờ cú bước hụt của mụ. - Chúng tôi không thấy bất cứ điện thoại hay thiết bị nào. Chúng tôi sắp sục tìm chỗ bãi đậu máy bay.
Anna cau mày. Đó chính là điều họ sợ. Thay vì mang theo điện thoại, kẻ phá hoại có thể cất giấu nó dễ dàng vào một nơi nào đấy sau cú gọi.
Hoặc cũng có thể Painter tính toán sai.
Trong trường hợp ấy, anh sẽ phải tự giải cứu mình.
Painter bước tới bên Anna. Anh nhấc thiết bị tạm thay thế của mình lên.
— Tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm chiếc điện thoại đó.
Mụ nhìn anh nghi ngờ, nhưng họ chẳng có nhiều lựa chọn. Mụ gật đầu.
Gunther thì nhún vai.
Painter cầm chiếc điện thoại vệ tinh lên, bật máy, và bấm số mà anh đã ghi nhó. Có chín số. Không điều gì ra. Những cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Anh nghiến răng tập trung chú ý và bấm số lại. vẫn không có gì.
Hay anh ta bấm nhầm số?
— Mất số à? - Anna hỏi.
Painter nhìn chằm chằm vào các con số trên màn hình nhỏ xíu của chiếc điện thoại. Anh đọc kỹ lại và phát hiện ra lỗi - Tôi đã nhầm hai số cuối cùng. Chỉ cần đảo vị trí.
Anh lắc đầu và gõ lại các con số một cách cẩn thận và từ từ. Cuối cùng, anh đã vào số đúng trình tự. Anna bắt gặp ánh mắt anh khi anh ngước nhìn lên. Lỗi của anh không hẳn do căng thẳng. Mụ cũng biết. Khả năng bấm bàn phím vốn thường được sử dụng để thử độ nhạy bén của thần kinh. Và đây chỉ là một con số điện thoại thông thường.
Nhưng lại là số điện thoại quan trọng.
Mạng tín hiệu của Painter đã tìm được số điện thoại của kẻ phá hoại. Painter ấn phím truyền tín hiệu và liếc nhìn lên.
Chưa đầy một giây sau, chuông điện thoại reo lên trong phòng, tiếng rung to.
Mọi cặp mắt đều quay lại.
Về phía Klaus.
Tên lính gác Sonnekõnige lùi lại phía sau một bước.
— Hắn chính là kẻ phá hoại… - Painter nói.
Klaus há hốc miệng, sẵn sàng chối tội - nhưng thay vào đó hắn rút súng ra, gương mặt căng thẳng.
Gunther đã phản ứng nhanh hơn một giây, khẩu súng lục MK23 đã sẵn sàng trong tay.
Một phát súng vang lên.
Vũ khí của Klaus bay khỏi tay, tia lửa bắn lên tung toé.
Gunther lao theo, gí khẩu súng nòng còn bốc khói vào má tên phản bội. Thịt nguội kêu xèo xèo, bị miệng súng nóng đóng dấu. Nhưng hắn không hề nhăn mặt. Mọi người muốn kẻ phá hoại sống để trả lời các câu hỏi. Gunther hỏi ngay câu đầu tiên.
— Tại sao? - Hắn gầm lên.
Klaus nhìn trừng trừng bằng một con mắt còn tốt của y. Mi mắt kia rủ xuống cùng nửa bộ mặt đò đẫn, biến kiểu nhếch mép thành thứ gì đó trông đáng sợ hơn. Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất
— Để kết thúc triều đại Leprakõnige nhục nhã.
Lòng căm thù dồn nén bấy lâu nay hiện rõ trên khuôn mặt méo mó của y. Painter chỉ có thể tưởng tượng về những năm tháng căm hờn âm ỉ trong xương tủy y và những năm tháng bị nhạo báng khi thân thể y tàn tạ. Xưa kia đã từng là một hoàng tử thì nay chỉ là một thằng hủi. Nhưng Painter cảm thấy nó còn hơn cả sự trả thù. Ai đó đã biến con người này thành tên gián điệp.
Nhưng ai?
— Người anh em. - Klaus nói với Gunther. - Không nhất thiết phải xử sự theo cách này. Một cuộc sống của những người chết hấp hối. Có một phương thuốc. - Một tia hy vọng và lời thỉnh cầu xen vào giọng của y. - Chúng ta lại có thể là những vị vua của loài người.
Có bốn mươi mảnh bạc của loài người.
Hứa hẹn một phương thuốc.
Gunther không hề lay chuyển
— Ta không phải là người anh em của ngươi, - hắn trả lời thẳng thừng. - Và ta chưa bao giờ là vua.
Painter cảm nhận được sự khác biệt thực sự giữa hai tên Sonnekởnige. Klaus già hơn Gunther mười tuổi. Vì thế, khi lớn lên hắn đã là một hoàng tử ở nơi này rồi, hắn chỉ việc kế vị. Còn Gunther, sinh ra ở cuối giai đoạn thử nghiệm, khi sự thật về chứng suy nhược và điên loạn được phát hiện. Y luôn là một người hủi, không hề hay biết đến cuộc đời khác.
Và có một sự khác nhau lớn giữa hai con người đó.
— Ngươi đã đẩy Anna đến cái chết bằng chính sự phản bội. - Gunther nói. - Ta sẽ bắt ngươi và đồng bọn của ngươi trả giá cho sự phản bội này.
Klaus không hề chùn bước mà tỏ ra chân thành hơn
— Cũng có thể chữa cho cô ấy khỏi bệnh. Có thể thu xếp việc đó.
Gunther nhíu mắt.
Klaus nhận thấy sự ngập ngừng, hy vọng từ đối thủ. Không phải vì bản thân hắn mà vì người em gái. - Cô ấy không phải chết.
Painter nhớ lại những lòi của Gunther trước đây: Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra với Anna đâu nhé. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn chặn. Điều đó có bao gồm cả việc phản bội bất cứ ai khác không? Thậm chí chà đạp lên cả mong ước em gái hắn?
— Ai hứa với anh là có phương thuốc chữa trị?
Anna đanh giọng hỏi.
Klaus cười khùng khục.
— Con người ta vĩ đại hơn cả những thứ yếu đuối trong cô đấy. Đúng hơn là cô nên gạt nó sang một bên. Cô đã phục vụ mục đích của mình. Nhưng chẳng còn lâu nữa đâu.
Một tiếng nổ phát ra từ tay Painter. Chiếc điện thoại dùng để vạch mặt kẻ phá hoại đã vỡ tung vì pin của nó bị nổ và chập điện bởi bộ khuếch đại. Các ngón tay đau nhức, anh làm rơi những mảnh điện thoại còn bốc khói xuống đất và ngước lên trời về phía cửa hướng đến bãi đậu máy bay. Anh cầu mong bộ khuếch đại đã chạy đủ thời gian.
Anh không phải là người duy nhất bối rối. Tất cả mọi cặp mắt đều hướng về anh khi chiếc điện thoại nổ. Kể cả Gunther.
Tận dụng giây phút sao lãng này, Klaus rút một con dao săn ra và nhảy bổ vào tên Sonnekõnige kia. Gunther nổ súng, bắn vào bụng kẻ tấn công một viên đạn. Tuy nhiên, lưỡi dao của Klaus đã xuyên qua vai Gunther khi y ngã xuống.
Há hốc mồm kinh ngạc, Gunther vặn mình và hất Klaus xuống sàn.
Y đổ sầm xuống, nằm sóng soài. Tuy vậy, y vẫn cố lăn nghiêng dậy, lấy tay ôm chặt bụng. Máu phun ra từ vết thương ở bụng. Klaus ho. Máu chảy nhiều thêm. Đỏ tươi. Động mạch. Phát súng man rợ của Gunther đã bắn trúng vào chỗ chết người.
Anna vội vã đến bên Gunther để xem vết thương cho hắn. Hắn gạt cô lại phía sau, súng chĩa vào Klaus. Máu thấm qua tay áo Gunther và nhỏ giọt xuống đá.
Klaus chỉ cười, tiếng giòn như đá đổ.
— Tất cả các ngươi sẽ chết! Chết treo khi thòng lọng siết chặt.
Y lại ho sặc sụa. Máu lan ra thành vũng. Sau tiếng cười run run khinh bỉ cuối cùng, hắn ngục xuống sàn, mặt úp xuống. Klaus chẳng cần phải ai canh chừng thêm nữa. Hơi thở cuối cùng và gã tò con này nằm bất động.
Chết.
Gunther để Anna dùng một mảnh giẻ dính dầu trong đống đổ nát gần đó buộc vết thương cho hắn chờ đến khi có điều kiện chăm sóc tốt hơn.
Painter đi quanh xác Klaus, bị dằn vặt. Những người khác trong phòng bu quanh, bàn tán với chất giọng vừa sợ vừa hy vọng. Tất cả họ đều đã nghe nhắc đến một phương thuốc chữa trị.
Anna nói xen vào.
— Tôi sẽ cho kỹ thuật viên kiểm tra chiếc điện thoại của hắn. Có thể chiếc máy sẽ dẫn ta đến kẻ nào làm dàn nhạc trưởng cho trò phá hoại này.
— Không kịp đâu. - Painter lầm bầm, cạy mọi thứ ra. Anh tập trung vào việc khiến anh khó chịu. Giống như là cay cú với đầu mối không nắm được.
Anh xâu chuỗi những đầu mối mà Klaus đưa ra.
… Chúng ta lại có thể là những vị vua của loài người.
… Cô đã phục vụ mục đích của mình. Nhưng chẳng còn lâu nữa đâu.
Cơn đau đầu xâm chiếm khi Painter cố gắng ghép nối những mẫu đó lại với nhau.
Klaus chắc chắn đã được trưng dụng như một mật vụ hai mang… trong một trò chơi gián điệp công nghiệp. Cho ai đó đang tiến hành nghiên cứu tương tự. Và bây giờ công trình này tại toà lâu đài trở thành vô dụng, người ta đã khởi động các bước để loại bỏ cạnh tranh.
— Có thể hắn vừa nói thật chăng? - Gunther hỏi.
Painter nhớ đến sự lưỡng lự của gã khổng lồ một lát trước đây, gắn bả bằng lời đề nghị về một phương cách chữa trị, cho chính hắn và em gái hắn. Tất cả đã chết cùng với Klaus.
Nhưng họ không chịu từ bỏ.
Anna quỳ gối xuống. Cô gỡ chiếc điện thoại nhỏ từ túi của Klaus ra. - Chúng ta phải tiến hành thật nhanh.
— Anh giúp được chứ? - Gunther hỏi Painter, hất đầu về phía chiếc điện thoại.
Hy vọng duy nhất của họ nằm trong việc tìm ra ai đã nhấc máy ở đầu dây bên kia.
— Nếu anh có thể lần theo dấu vết của cuộc gọi… - Anna đứng bật dậy nói.
Painter lắc đầu, nhưng không từ chối. Anh nhấn lòng bàn tay vào mắt. Cơn đau đầu nện thùm thụp, đang xiết lên thành bệnh. Nhưng đó không phải là điều khiến anh lắc đầu.
Gần… Bất cứ điều gì giày vò anh đều thật gần…
Anna tới bên, khẽ đặt tay lên vai anh
— Mối quan tâm lớn nhất của chúng tôi là…
— Tôi biết. - Anh ngắt lòi. - Hãy im nào! Để tôi nghĩ chứ.
Anna buông tay ra.
Cơn thịnh nộ của anh khiến căn phòng im lặng. Anh gắng sức để lôi ra điều ẩn giấu trong đầu. Nó giống như đảo vị trí các con số của điện thoại. Sự nhạy bén trong anh dường như chậm hẳn đi.
— Chiếc điện thoại… có cái gì đó về chiếc điện thoại… - anh thì thầm, cố đẩy lui cơn đau đầu hoàn toàn chỉ bằng ý chí. - Nhưng mà là cái gì?
Anna nói nhẹ nhàng. - Ý anh là gì?
Rồi anh chợt tỉnh. Làm sao anh lại có thể mù quáng thế?
Painter hạ thấp cánh tay và mỏ to mắt.
— Klaus biết toà lâu đài nằm dưới tầm cảnh giới điện tử. Vậy tại sao hắn lại thực hiện được cuộc gọi? Tự thú ư? Tại sao lại liều thế nhỉ?
Nỗi hoảng sợ như gáo nước lạnh giội vào người anh. Anh băng đến chỗ Anna
— Lời đồn đại về nơi cất giấu Xerum 525 vẫn còn. Có phải chúng ta là những người duy nhất biết lòi đồn đại là giả? Rằng thực sự chẳng còn kim loại lỏng nào nữa cả?
Mọi người khác trong phòng há hốc miệng ngạc nhiên trước phát giác của anh. Một vài giọng tức giận vang lên. Bao nhiêu hi vọng được đặt cả vào lòi đồn đại, thổi bùng lên niềm lạc quan rằng một Cái chuông thứ hai có thể được tạo Và bây giờ nó đã bị xổ toẹt. Nhưng chắc chắn có ai đó cũng đã tin vào lời đồn đại.
— Chả mình Gunther biết được sự thật. - Anna nói, khẳng định nỗi sợ hãi tột cùng của anh.
Painter nhìn chằm chằm về phía bãi đậu máy bay. Anh hình dung bản đồ lâu đài trong đầu. Bây giờ anh biết được vì sao Klaus thực hiện cuộc gọi… và vì sao hắn thực hiện từ đây. Tên khốn này nghĩ rằng y có thể trốn sau đó, hắn đã quá tự tin không tống khứ chiếc điện thoại đi. Hắn đã đặc biệt chọn điểm này.
— Anna, khi cô tung ra lời đồn đại, cô nói chất Xerum 525 được cất giấu ở đâu?. Làm sao chất đó có thể tránh không bị phá huỷ trong vụ nổ?
— Tôi tuyên bố nó được giấu trong một nhà kho.
— Kho gì?
— Cách xa chỗ vụ nổ xảy ra. Là cái trong phòng làm việc của tôi. Thế thì sao?
Tất cả con đường nằm ở phía bên kia toà lâu đài.
— Chúng ta bị đánh lừa rồi. - Painter nói. - Klaus gọi từ đây, biết rằng lâu đài đang được cảnh giới. Hắn có ý nhử chủng ta ở đây. Để mọi người không còn chú ý đến phòng làm việc của chị, kho hầm bí mật và nơi giấu những mảnh Xerum 525 cuối cùng nữa.
Anna lắc đầu, không hiểu.
— Cuộc gọi của Klaus là con chim mồi. Mục tiêu thực tất cả bám theo là truyền thuyết về mẻ Xerum 525 cuối cùng.
Anna mở to mắt.
Bây giờ thì Gunther đã hiểu
— Chắc chắn phải có một kẻ phá hoại thứ hai.
— Trong khi chúng ta bị đánh lạc hướng ở đây, thì y đi tìm kiếm chất Xerum 525 rồi.
— Phòng làm việc của tôi. - Anna nói, quay về phía Painter.
Cuối cùng, anh chợt hiểu ra, điều khiến anh giày vò nhất, đè nặng vào tim anh, làm anh thấy ghê tỏm. Nó bật tung ra, phóng một nhát đâm nóng - trắng đau đớn. Có người đã đứng trực tiếp chặn đường kẻ phá hoại.
Lisa lùng sục tầng trên của thư viện. Cô đã leo lên một chiếc thang thép trèo lên ban công sắt ọp ẹp. Cô giữ chặt tay ở thanh vịn của ban công.
Cô đã dành cả tiếng đồng hồ thu thập sách báo về cơ học lượng tử. Thậm chí cô đã tìm ra bản gốc luận thuyết sơ khai của Max Planck, cha đẻ của học thuyết lượng tử, một học thuyết đã định nghĩa thế giới hỗn mang được cấu tạo từ các hạt cơ bản, một thế giới mà năng lượng có thể bị phá huỷ thành các gói nhỏ hơn, gọi là lượng tử, và vật chất cơ bản vận động như hạt và sóng.
Tất cả những điều đó khiến cô nhức đầu.
Những của nợ này có liên quan gì đến tiến hóa cơ chứ?
Cô cảm thấy là bất cứ phương thuốc nào đều nằm trong việc phát hiện ra câu trả lòi đó.
Với tay ra, cô rút một cuốn sách trên giá, nhìn kỹ bìa bọc. Cô liếc nhìn vào dòng chữ đã phai.
Đây có đúng là tập sách đó không?
Một xáo động ngoài cửa khiến cô chú ý. Cô biết cửa ra vào đã được canh gác. Bây giờ là cái gì? Anna đã về rồi sao? Họ đã tìm ra kẻ phá hoại rồi sao? Lisa quay lại phía chiếc thang. Cô hy vọng Painter cùng về với Anna. Cô không bị tách khỏi anh. Và có lẽ anh mới là người có thể làm ra đầu đuôi những lý thuyết kỳ lạ này về vật chất và năng lượng.
Cô đến chỗ cái thang và xoay người bước xuống bậc đầu.
Một tiếng thét rít lên, chợt im, khiến cô cứng lạnh tại chỗ.
Tiếng động phát ra ngay ngoài cánh cửa.
Phản ứng theo bản năng, Lisa cúi úp xuống và nằm nhoài ra trên ban công thép. Sàn trống ít chỗ náu. Cô trườn gần về phía đống hòm, vào bóng tối, cách hẳn những hốc tường ở tầng nhà này.
Khi cô nằm im đó, cánh cửa phòng mở ra và khép lại. Một bóng người lẻn vào phòng. Một phụ nữ. Trong bộ áo pac-ca trắng muốt. Nhưng đó không phải là Anna. Người phụ nữ tháo khăn trùm đầu và kéo khăn quàng cổ xuống. Mụ có mái tóc dài màu trắng và trông nhợt nhạt như một bóng ma.
Là bạn hay là thù?
Lisa vẫn cứ trốn cho đến khi cô hiểu biết thêm.
Có điều gì đó quá tự tin về người phụ nữ này. Cách mụ lùng sục căn phòng. Mụ xoay nghiêng, vết một tia máu vương cạnh chiếc áo vét của mụ. Trong bàn tay kia, mụ cầm một thanh katana cong, một loại kiểm ngắn của Nhật. Máu nhỏ giọt ra từ lưỡi kiếm.
Người đàn bà nhảy múa trong phòng, quay chầm chậm thành một hình tròn.
Điệu đi săn.
Lisa không dám thở. Cô cầu nguyện cho bóng tối có thể che chở cho cô khỏi bị phát hiện. Mấy cái đèn của thư viện chiếu sáng tầng dưới, và cả ánh lửa lò sưởi. Nó kêu lách tách và chiếu bập bùng. Nhưng ban công phía trên vẫn còn tối.
Vậy đã đủ để che giấu cho cô chưa?
Lisa theo dõi kẻ đột nhập quay một vòng nữa, ở giữa phòng, thanh kiếm katana dính đầy máu nắm giữ trong tư thế sẵn sàng.
Dường như thoả mãn, người đàn bà tóc bạch kim lao vọt đến phía bàn của Anna. Mụ tảng lờ đống lộn xộn trên bàn và bước về phía sau chiếc bàn rộng. Đến chỗ một bức thảm thêu trên tường, mụ kéo nó xuống và lộ ra một chiếc két bạc bằng thép màu đen lớn.
Móc tấm thảm sang một bên, mụ quỳ xuống và kiểm tra chiếc khoá số, chốt nắm tay cầm, và mép cửa.
Khi người đàn bà quá tập trung, nên Lisa cho phép mình thở. Bất kể vụ trộm có được tiến hành là gì đi chăng nữa thì cũng đành kệ. Hãy để cho người đàn bà này trốn thoát với bất cứ thứ gì mụ cần và thế là xong. Nếu kẻ trộm đã giết chết lính, thì có lẽ Lisa có thể biến nó thành lợi thế. Nếu cô có thể với tay tới chỗ điện thoại… vụ đột nhập này có thể hoá ra là điều tốt nhất.
Một tiếng động lớn làm cô giật mình.
Cách đó vài mét, một cuốn sách nặng đã rơi từ giá xuống, nằm mở trên ban công thép. Những trang giấy vẫn run rẩy va đập. Lisa nhận ra là cuốn sách cô đã rút ra một nửa giây trước đó. Bị để quên cho đến tận bây giờ, lực hấp dẫn đã làm nốt công việc, từ từ lôi sách ra và thả nó rơi tự do.
Bên dưới, người đàn bà lui về giữa phòng.
Một khẩu súng lục xuất hiện trên tay kia của mụ, cứ như là từ thinh không rơi xuống, chĩa thẳng lên trên.
Lisa chẳng còn nơi nào ẩn nấp.
• 9 giờ 18 phút sáng
Bủren, nước Đức
Gray mở cánh cửa chiếc BMW của nhóm. Anh bắt đầu chui vào trong thì có tiếng gọi to phía sau. Anh quay mặt về phía lối vào nhà trọ. Ryan Hirszfeld chạy vội về phía họ, cúi lom khom dưới một chiếc ô. Tiếng sấm vọng lại, mưa quất ngang bãi đỗ xe của khu đồn điền.
— Vào trong đi. - Gray ra lệnh cho Monk và Fiona, vẫy tay về phía chiếc ô tô.
Anh quay mặt về phía Ryan lúc anh này chạy đến bên anh.
— Có phải anh đang định đi về phía lâu đài…tới Wewelsburg không? - Anh ta hỏi, rồi nâng cao cái ô lên để che cho cả hai
— Vâng, đúng vậy. Sao thế?
— Tôi có thể đi nhờ anh được chứ?
— Tôi không nghĩ….
Ryan ngắt lòi anh.
— Anh đã tìm hiểu về cụ cố của tôi…Hugo. Tôi có thể cung cấp cho anh nhiều thông tin hơn. Nó chỉ đáng giá bằng một chuyến đi lên đồi.
Gray lưỡng lự. Người thanh niên trẻ chắc hẳn đã nghe lỏm được cuộc đối thoại giữa họ và Johann, bố anh ta. Ryan có thể biết gì về việc bố cậu ta không làm? Vẫn vậy, người thanh niên nhìn anh chằm chằm với ánh mắt sốt sắng.
Quay đầu lại, Gray bật cánh cửa sau, giữ cửa mở.
— Cảm ơn. - Ryan cụp cái ô lại chui vào ngồi phía sau cùng Fiona.
Gray trèo lên ngồi sau tay lái. Trong chốc lát xe họ lao xuống đường dẫn đến cổng ra khỏi đồn điền:
— Cậu không ở nhà để trông cửa hàng à?
Monk nghiêng người hỏi Ryan ngồi ở ghế sau.
— Alicia sẽ đứng quầy cho em, Ryan nói - Cơn bão sẽ giữ mọi người ở nhà bên lò sưởi thôi.
Gray quan sát người thanh niên qua chiếc gương hậu. Cậu này bất chợt có vẻ không thoải mái dưới cái nhìn chăm chú của Monk và Fiona.
— Cậu muốn nói gì với chúng tôi nào? - Gray hỏi.
Ánh mắt Ryan bắt gặp mắt anh trong gương. Anh ta nuốt ực một cái và gật đầu
— Cha em nghĩ rằng em chẳng biết chút gì về cụ cố Hugo. Cứ nghĩ rằng tốt nhất là chôn vùi quá khứ ư? Nhưng người ta vẫn xì xào về nó. Dì Tola cũng vậy.
Gray đã hiểu. Những bí mật riêng của gia đình luôn có cách bộc lộ ra, bất kể bạn có cố chôn vùi chúng sâu đến đâu. Tò mò đã hình thành một tính cách tự nhiên trong Ryan, về tổ tiên, về vai trò của họ suốt cuộc chiến tranh. Nó được thể hiện rõ trong ánh mắt của người thanh niên.
— Cậu đang tự điều tra quá khứ sao? - Gray hỏi.
Ryan gật đầu.
— Đã ba năm nay rồi. Nhưng những dấu vết ngày càng lùi xa hơn. Cho tới khi bức tường Berlin sụp đổ. Khi Liên bang Xô Viết tan rã.
— Tôi không hiểu, - Gray nói.
— Anh có nhớ khi Nga tiết lộ hồ sơ của Xô Viết cũ không?
— Tôi cho là có. Nhưng như thế thì sao nào?
— Đấy, trở lại khi Wewelsburg được xây dựng lại…
— Gượm đã. - Fiona xen vào. Cô nãy giờ ngồi khoanh tay, như thể bất bình vì sự xâm nhập của người lạ. Nhưng Gray đã nắm bắt mấy cái liếc nhìn của cô vào người thanh niên, dò xét anh chàng. Anh tự hỏi không biết người thanh niên có còn ví tiền hay không.
— Xây dựng lại ư? Họ xây dựng lại cái nơi xấu mò đó sao? - Cô bé hỏi.
Ryan gật đầu, đúng lúc đó toà lâu đài hiện ra trong tầm mắt trên con đường phía trên đỉnh đồi. Gray bật đèn xin đường và quẹo xe vào Burgstrasse, con đường dẫn về hướng toà lâu đài.
— Himmler đã cho nổ tòa lâu đài gần cuối cuộc chiến. Chỉ có toà tháp phía bắc là chưa bị đụng đến. Sau chiến tranh, nó đã được xây dựng lại. Một phần hiện là bảo tàng, một phần là nhà trọ thanh niên, vẫn làm phiền cha em.
Gray đã hiểu lí do vì sao.
— Nó đã kết thúc năm 1979, - Ryan tiếp tục. - Các giám đốc bảo tàng đã nhiều năm kiện các chính phủ phe đồng minh cũ về những văn bản tài liệu cũng như mọi thứ khác liên quan đến toà lâu đài.
— Bao gồm cả nước Nga. - Monk nói.
— Tất nhiên. Một lần hồ sơ bị loại, giám đốc hiện thời đã cử các chuyên viên lưu trữ tới Nga. Cách đây ba năm, họ đã trở về với một xe tải chất đầy tài liệu liên quan đến chiến dịch của người Nga trong khu vực. Các chuyên viên lưu trữ còn để lại đây một danh sách dài các tên cần tìm trong hồ sơ của người Nga. Bao gồm cả cụ cố của em, Hugo Hirszfeld.
— Tại sao lại cả cụ?
— Cụ tường tận các lễ nghi của Hội Thule trong lâu đài. Cụ còn biết rõ về các dấu hiệu Run ma thuật dùng để trang trí tòa lâu đài. Cụ thậm chí còn giao lưu với Karl Wiligut, một nhà chiêm tinh học riêng của Himmler.
Gray hình dung ra một dấu ba ngạnh trong Kinh thánh nhưng vẫn lặng thinh.
— Các chuyên viên lưu trữ đã trở về với vài thùng tài liệu, chuyên đề về cụ cố em. Bố em đã được mời, nhưng ông từ chối tham gia dưới bất kỳ hình thức nào.
— Nhưng cậu vẫn có dây mơ rễ má trên đó kia mà? - Monk nói.
— Em muốn biết hơn nữa về cụ, - Ryan nói. - Tìm hiểu tại sao… cái gì đã xảy ra… - Anh ta lắc đầu.
Quá khứ có cách nắm chắc mà không để trôi đi.
— Và cậu đã học được những gì? - Gray hỏi.
— Không nhiều lắm. Một thùng chứa giấy tờ của phòng nghiên cứu Phát xít nơi bố em đã làm việc. Ông đã được thăng tới chức Oberarbeitsleiter, trưởng ban dự án.
Ý cuối cùng này được nói ra bằng một giọng chứa chất cả xấu hổ và thách thức.
— Nhưng bất kể những gì họ đang làm không được để tiết lộ. Hầu hết giấy tờ đều là thư từ cá nhân. Với bạn bè, với gia đình.
— Cậu đã đọc hết rồi chứ?
Một cái gật đầu chậm chạp.
— Đủ để có cảm giác rằng cụ cố em đã bắt đầu nghi ngờ về công việc của mình. Mà cụ không thể bỏ được.
— Hoặc là cụ sẽ bị bắn chết. - Fiona nói.
Ryan lắc đầu, một diễn cảm đau khổ bao trùm cả hơi thở của anh ta.
— Em nghĩ là do chính cái dự án đó… Cụ không thể để nó qua. Không hoàn toàn. Nó giống như là cụ vừa bị xô vừa bị đẩy cùng một lúc.
Gray cảm thấy cuộc truy tìm của riêng cá nhân Ryan vào quá khứ đang bị giằng co từng đợt.
Monk nghiêng đầu và bẻ cổ với một tiếng bốp to. - Có cái gì trong những chuyện này liên quan tới Kinh thánh Darwin không? - Anh hỏi, đưa chủ đề quay lại lúc bắt đầu.
— Em đã tìm ra một điểm đáng chú ý, - Ryan trả lời. - Ghi gửi đến địa chỉ dì Tola. Nó nói đến cái thùng đựng sách của cụ cố em đã được gửi lại cho đồn điền. Em nhớ ra nó bởi vì một số dấu khá lạ được ghi trên nó.
— Cậu nói gì thế?
— Bức thư đang ở trên viện bảo tàng. Em nghĩ anh muốn có bản sao của nó… để cùng bộ với Kinh thánh.
— Cậu không nhớ nó đã viết gì sao?
Ryan nhăn trán.
— Chỉ có hai dòng. Có thể tim thấy sự hoàn hảo ẩn chứa trong những cuốn sách của tôi, Tola thân mến. Sự thật quá đẹp không thể chết được và quá quái dị không thể để mọi người tự do biết được.
Sự yên lặng bao trùm trong xe.
— Cụ đã mất sau đó hai tháng.
Gray suy ngẫm những lồi đó. Ẩn chứa trong những cuốn sách của tôi. Năm cuốn sách Hugo đã gửi theo đường bưu chính về nhà trước khi cụ mất. Có phải cụ làm điều đó đế giữ bí mật điều gì đấy được an toàn? Để gìn giữ cái gì đó quá đẹp không thể chết được và quá quái dị không thể để mọi người tự do biết được.
Gray nhìn Ryan chằm chằm qua chiếc gương chiếu hậu.
— Cậu có nói với ai khác về chuyện cậu đã phát hiện ra không?
— Không, nhưng một quý ông và cháu gái, cháu trai của ông ta…Một người đã đến đầu năm nay để nói chuyện với bố em về những cuốn sách. Họ đã đến đây, lục lọi tài liệu của cụ cố em trong hồ sơ lưu trữ. Em nghĩ chắc hẳn họ đã đọc dòng ghi chú và đến để hỏi bố em thêm.
— Những người này… cháu gái và cháu trai. Họ trông như thế nào?
— Tóc trắng. Cao. Cường tráng. Thuộc dòng dõi nhà nòi, như là ông em đã nói.
Gray và Monk cùng liếc nhìn nhau.
Fiona hắng giọng. Cô chỉ vào mu bàn tay của cô.
— Họ có một dấu… một vết xăm ở đây không?
Ryan chậm chạp gật đầu.
— Em nghĩ là có. Ngay sau khi họ đến, bố em đuổi em đi chỗ khác. Cũng như các anh hôm nay. Không được nói chuyện trước mặt trẻ con.
Ryan cố gắng nở một nụ cười, nhưng cậu đơn thuần đã cảm thấy không khí căng thẳng trong xe. Ánh mắt cậu đảo xung quanh.
— Các anh có biết họ à?
— Những đối thủ cạnh tranh, - Gray nói - Dân sưu tầm cổ vật giống như bọn anh.
Nét mặt Ryan vẫn giữ nguyên sự thận trọng, không tin, nhưng anh ta không tra vấn gì hơn.
Gray lại hình dung ra những nét vẽ tay bí ẩn được giấu trong Kinh thánh. Có phải bốn cuốn sách kia cũng bao gồm những kí hiệu bí ẩn tương tự không? Liệu nó có móc nối nghiên cứu của Hugo với Phát xít? Đó có phải là tất cả không? Có vẻ không giống là những kẻ ám sát ló mặt ở đây và bắt đầu tìm kiếm hết đống hồ sơ… không thì trừ phi chúng đang tìm kiếm một cái gì đó cụ thể.
Nhưng nó là cái gì?
Monk vẫn quay mặt về phía sau. Rồi anh ta quay ngoắt lại và ngồi ngay ngắn vào ghế. Anh nói rất khẽ, nhỏ hơn cố hơi thở.
— Biết là chúng ta đang bị bám đuôi đấy chứ?
Gray chỉ gật đầu.
Một phần tư dặm ở phía sau, đang trèo chậm rãi qua đường xe lửa phía sau họ, một ô tô theo sau giữa trời mưa. Chính là chiếc xe anh đã phát hiện sớm nay đậu ở phía sau đồn điền. Một chiếc Mercedes không mui hai chỗ ngồi màu trắng ngọc. Có thể họ chỉ là những khách du lịch, đang trên một chuyến du ngoạn tối lâu đài.
Đúng vậy.

— Có lẽ em không nên bám quá sát như thế, Isaak.
— Chúng đã phát hiện ra mình rồi đấy, chị Ischke ạ.
Hắn gật đầu nhìn theo chiếc BMW cách một phần tư dặm phía trước qua cơn mưa đang quất vào kính chắn gió.
— Nhìn xem kìa, cách nó vòng xe thận trọng hơn, kém dứt khoát. Nó biết rồi đó.
— Đó có phải là điều ta muốn không? Để cảnh báo chúng à?
Isaak nghiêng đầu về phía chị gái.
— Cuộc đi săn luôn hay nhất khi con mồi bị hoảng loạn.
— Chị không nghĩ Hans sẽ đồng ý.
Bộ dạng của bà chị đượm buồn.
Cậu em với ngón tay và chạm vào mu bàn tay chị, chia buồn và xin lỗi. Hắn ta biết bà chị rất dễ xúc động.
— Không có con đường nào khác đi xuống từ vách núi, - hắn quả quyết với chị gái. - Trừ con đường chúng ta đang đi đây. Tất cả đã sẵn sàng tại lâu đài. Tất cả việc ta phải làm là lùa chúng vào bẫy. Nếu chúng quay mặt quan sát ta phía sau, chúng chắc sẽ ít nhìn phía trước.
Cô chị hít một hơi thật sâu đồng ý và tỏ vẻ hiểu.
— Đã đến lúc ta phải giải quyết hết mớ bòng bong này. Rồi ta có thể về nhà.
— Nhà ư, - cô chị lặp lại với một giọng luyến tiếc thở dài.
— Ta gần như đã làm xong. Chúng ta phải luôn luôn nhớ mục đích, chị Ischke. Sự hy sinh của Hans sẽ không bao giờ vô nghĩa, máu của anh sẽ báo hiệu một bình minh mới, một thế giới tốt đẹp hơn.
— Ông nội cũng đã nói như vậy.
— Và chị biết đó là sự thật.
Hắn nghiêng đầu về phía chị gái. Môi bà chị mím lại với một nụ cười mệt mỏi.
— Hãy biết gìn giữ những giọt máu, chị Ischke yêu ơi.
Bà chị gái nhìn xuống thanh gươm bằng thép dài. Ả lơ đãng lau sạch nó bằng một miếng da dê màu trắng. Một giọt màu đỏ đã rơi trên gối quần trắng. Một giọt nữa lủng lẳng. Còn nhiều giọt nữa.
— Cảm ơn, Isaak.
• 1 giờ 22 phút chiều
Himalayas
Lisa nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục ngắn đang được giơ lên.
— Ai ở trên đấy đấy? Xuống đi! - Người phụ nữ tóc vàng hoe gọi vọng lên phía cô.
Mặc dù Lisa không nói tiếng Đức, song cô đã hiểu lí do. Cô đứng dậy với cái nhìn chậm chạp. Hai tay cô giơ lên.
— Tôi không nói tiếng Đức. - Cô nói với xuống.
Người phụ nữ nhìn cô chằm chằm, tập trung tới mức mà Lisa thề rằng cô cảm thấy cái nhìn như một tia la - de xuyên ngang cơ thể cô.
— Cô là một trong những người Mỹ, - người phụ nữ nói bằng tiếng Anh lưu loát. - Xuống đi. Chậm thôi.
Khẩu súng lục không hề lay động.
Không có vật gì che trên thành vịn ban công, Lisa không còn lựa chọn nào khác. Cô bước đến cầu thang, quay lưng lại và trèo xuống. Với mỗi bậc thang, cô chờ một tiếng nổ của khẩu súng lục. Vai cô căng lên. Nhưng cô đã xuống tới đất an toàn.
Lisa quay lại, cánh tay vẫn giữ một bên.
Người phụ nữ bước về phía cô. Lisa lùi lại. Cô cảm thấy hay là người đàn bà không nổ súng ngay vì như vậy có thể gây ra tiếng động. Ngoại trừ một tiếng kêu ặc, mụ đã loại bọn lính gác đi chỉ bằng một âm thanh sử dụng cây kiếm.
Kẻ ám sát vẫn giữ chặt thanh kiếm đẫm máu trong tay kia của mụ.
Có thể Lisa sẽ an toàn hơn ở trên ban công, khiến cho người phụ nữ bắn cô như bắn một con vịt trong một cuộc triển lãm bắn súng. Có thể tiếng súng sẽ kéo mọi người đến kịp. Cô cảm thấy thật ngu xuẩn khi đưa chính mình vào tầm kiếm đâm. Nhưng hoảng loạn đã che mờ mất khả năng nhận định của Lisa. Thật khó cự tuyệt ai đó lăm lăm súng trong tay chia vào mặt mình.
— Xerum 525, - người phụ nữ nói. - Nó có trong két không?
Lisa cân nhắc một thoáng câu trả lời. Nói thật hay nói dối đây? Có vẻ như có ít sự lựa chọn.
— Anna mang đi rồi, - cô trả lòi. Cô vẫy tay lơ đãng ra phía cửa.
— Mang đi đâu?
Cô nhớ ra những bài học của Painter sau khi họ bị bắt. Hãy tỏ ra cần thiết. Hãy tỏ ra có ích.
— Tôi không biết nhiều về toà lâu đài để mô tả. Nhưng tôi biết cách đến đó. Tôi… có thể đưa chị tới đó.
Giọng Lisa ấp a ấp úng. Cô cần phải thuyết phục mụ này hơn nữa. Đổi chác tốt hơn, làm sao để như thể lời dối trá có giá trị?
— Tôi sẽ đưa chị tới đó nếu chị hứa giúp tôi thoát khỏi chỗ này.
Kẻ thù của kẻ thù của ta là bạn ta.
Người đàn bà này có dễ bị lừa không? Mụ có một vẻ đẹp lộng lẫy: dáng người thanh mảnh, làn da không một vết nhang, đôi môi dày, nhưng đôi mắt xanh lơ buồn lạnh lẽo ánh lên toan tính lạnh lùng và thông minh.
Mụ làm Lisa sợ hết hồn.
Có một điều gì đó thật bí hiểm ở bà ta.
— Vậy thì cô hãy chỉ cho tôi. - Người phụ nữ nói và giơ khẩu súng lục lên. Mụ giữ thanh kiếm cong katana trong tay.
Lisa thích chuyện này theo chiều hướng khác cơ.
Thanh gươm chỉ ra phía cửa.
Lisa đi ra trước. Cô đi vòng về phía cánh cửa, giữ một khoảng cách. Có lẽ, cô có thể thoát ra trong các phòng lớn. Đó là hy vọng duy nhất của cô. Cô sẽ phải xem chừng một lát, hành động gì đó đánh lạc hướng, chần chừ gì đấy, và rồi chạy thục mạng.
Một luồng khí, một quầng lửa từ lò sưởi chẳng hạn, là tín hiệu hành động duy nhất của cô.
Lisa quay lại - và người đàn bà đã ở đó, chỉ cách một bước chân, lướt thật lẹ và êm, đến ngay phía sau cô. Nhanh không thể tưởng tượng được. Mắt họ nhìn vào nhau. Từ tâm khảm mình, Lisa biết rằng một thoáng trước khi thanh gươm đổ xuống, mụ đã không tin cô.
Đó chỉ là một kiểu bẫy để Lisa mất đề phòng.
Đó có thể sẽ là sai lầm cuối cùng của đời cô.
Mọi thứ như đông cứng lại… trong ánh bạc của thanh kiếm Nhật khi nó nhào đâm vào tim cô.
• 9 giờ 18 phút sáng
Weivelsburg, Đức
Gray lướt chiếc BMW vào bãi đỗ xe bên cạnh một xe buýt du lịch Wolters màu da trời. Chiếc xe Đức cỡ lớn che khuất chiếc xe con khỏi tầm nhìn trực tiếp từ phố. Cánh cổng vòm dẫn vào sân toà lâu đài đã ở ngay trước mặt.
— Hãy ở trong xe, - anh ra lệnh cho những người kia. Xoay vặn người lại. - Tôi muốn bảo cô đấy, cô bé ạ.
Fiona làm một cử chỉ thô tục, nhưng cô vẫn ngồi yên trong dây ghế an toàn.
— Monk, anh ngồi sau vô lăng đi. Cứ để máy nổ.
— Rõ rồi.
Ryan nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt ngạc nhiên.
— Mất rồi à?
— Không mất gì hết. - Monk trả lòi. - Nhưng hãy cúi đầu xuống nếu có chuyện.
Gray mở cửa xe. Cơn mưa to và gió mạnh ập vào mặt anh, nghe như thể đạn súng liên thanh bắn vào thành chiếc xe buýt bên cạnh. Sấm chớp nổi lên ầm ầm ở đằng xa.
— Ryan, có thể cho tôi mượn cái ô của cậu được không?
Người thanh niên gật đầu và đưa chiếc ô ra phía trước.
Gray trèo ra khỏi xe. Anh bung chiếc ô và chạy nhanh sang phía bên kia của chiếc xe buýt. Đứng bên cạnh cửa sau của chiếc xe, tránh mưa hắt. Anh hy vọng mình trông ra vẻ một nhân viên lữ hành. Anh giữ chiếc ô chắn mình lúc quan sát con đường.
Ánh đèn pha xuất hiện qua màn mưa mồ, đang vượt đoạn chắn tàu.
Chiếc xe hai chỗ màu trắng xuất hiện ngay sau đó. Xe vào bãi, và không giảm tốc độ, đi qua bãi đậu. Anh theo dõi đèn hậu mờ dần trong cơn mưa, đi về hướng ngôi làng nhỏ của Wewelsburg, nằm thu lu cạnh sườn lâu đài. Chiếc xe biến mất sau khúc ngoặt.
Chờ đúng năm phút sau, Gray vòng lại sau chiếc xe buýt và báo cho Monk rằng mọi việc đều ổn. Monk tắt máy. Cuối cùng hài lòng rằng chiếc Mercedes đã không quay trở lại - Gray vẫy mọi người ra.
— Bệnh hoang tưởng à? - Fiona hỏi khi cô bé đi qua anh và hướng về phía cổng vòm.
— Không phải hoang tưởng đâu nếu chúng thực sự đi tìm bắt em. - Monk nói với theo. Anh ta quay sang Gray: - Chúng thực sự đi bắt chúng ta à?
Gray nhìn vào cơn dông. Anh không thích sự trùng hợp, nhưng anh không thể thôi xốc tới chỉ vì anh kinh hãi. - Hãy bám vào Fiona và Ryan. Hãy nói chuyện với tay giám đốc này, xin một bản sao của bức thư cũ Hugo gửi tới con gái ông, và nhanh chóng thoát khỏi đây.
Monk liếc nhìn khối đồ sộ của tòa tháp và ụ tháp canh. Mưa phủ lên những viên đá xám và chảy xối xuống từ ống máng xanh. Chỉ có một vài cửa sổ của những tầng dưới có dấu hiệu cuộc sống. Những tầng khối trên mênh mông thì tối đen và nặng nề.
— Thế đấy, chúng ta rõ rồi. - Anh ta càu nhàu. - Nếu tôi nhìn thấy một con dơi đen chết tiệt nào thì tôi sẽ ra khỏi đây lập tức.
• 1 giờ 31 phút chiều
Himalayas
Lisa nhìn thanh gươm chém xuống phía ngực cô. Mọi việc xảy ra trong một tích tắc. Thời gian như ngừng lại. Nó như là cô đang bước đến cái chết.
Tiếng cốc vỡ lúc đó đã phá tan sự tĩnh lặng…. và tiếp theo đấy là tiếng súng nổ bụp, nghe xa xa. Ngay sát đó, cố họng của mụ sát nhân phụt ra một dòng máu và xương, chiếc đầu văng lật ngược lại.
Nhưng ngay lúc ấy, cái chết của kẻ ám sát đã làm tất cả hoảng sợ.
Thanh gươm văng vào ngực Lisa, làm trầy da và đập vào xương ức của cô. Song không có lực đẩy từ chuôi. Các ngón tay đò đẫn nhả thanh gươm katana ra. cổ tay của kẻ đang chết hất văng gươm đi trước khi nó gây thêm vết thương khác.
Lisa ngã ngửa, thoát khỏi cơn nguyền ám.
Thanh gươm Nhật Bản bằng thép rơi xuống sàn và kêu vang như tiếng chuông. Thần thể của mụ ám sát đổ vật xuống theo ngay bên cạnh đó.
Lisa lùi lại, không tin vào sự thật, tê cứng, mất cảm giác.
Tiếng kính võ ngày càng nhiều hơn.
Lời ai nói đến với cô như thể vọng ra từ nước ngầm.
— Chị ổn chứ, Lisa?…
Cô nhìn chằm chằm lên. Ngang qua thư viện. Chiếc cửa sổ duy nhất của thư viện. Trước đó sương đã bám kính màu, tấm kính đã vỡ tan dưới báng súng. Một khuôn mặt hiện ra trong lỗ mở, được viền khung bằng những mảnh kính vỡ nham nhở.
Painter.
Phía sau vai anh, một cơn gió nổi lên, cuốn tung theo tuyết và các mảnh băng vỡ. Có cái gì đó to lớn, nặng nề và tối sầm đang hạ thấp dần từ bầu trời. Một chiếc trực thăng. Một sợi dây thừng và một cái địu treo lủng lẳng dưới dây.
Lisa run rẩy và phải quỳ xuống đất.
— Chúng tôi tới ngay đây, - anh hứa.

Năm phút sau, Painter đứng bên thân thể của mụ ám sát. Kẻ phá hoại thứ hai. Anna thì đang quỳ một chân, lục lọi mụ đàn bà. Lisa ngồi trong một cái ghế bên lò sưởi, áo ngoài của cô được cởi ra, áo sơ mi mở cúc để lộ áo lót ngực và vết đâm đầy máu. Với sự giúp đỡ của Gunther, Lisa đã rửa sạch vết thương và đang dùng băng dính bịt vết thương dài một insơ của cô. Cô đã gặp may. Chiếc áo lót ngực sợi kim tuyến của cô đã làm giảm lực đâm của thanh gươm và cứu mạng cô. Hãy nói về đề nghị hỗ trợ thêm.
— Không có tài liệu, không giấy tờ tùy thân. - Anna nói và quay qua chỗ Painter, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn vào anh. - Chúng tôi cần bắt sống kẻ phá hoại cơ mà.
Anh không có lời phân bua nào.
— Tôi đã ngắm bắn vào vai mụ mà.
Anh lắc đầu khó chịu. Một cơn choáng đau đầu đã làm anh tê liệt sau khi tụt từ dây thang xuống. Nhưng họ không có dư dật thời gian, phải thực hiện công việc ở đây từ phía xa của ngọn núi. Sẽ không thể làm được việc đó ở chân núi xuyên qua lâu đài. Chiếc trực thăng là cơ hội duy nhất, bay là là trên sườn núi và thả ai đó xuống theo thang dây.
Anna thì dùng súng không giỏi, còn Gunther thì phải lái máy bay,
Chỉ còn lại Painter.
Mặc dù bị chóng mặt, hoa mắt nhưng Painter đã trèo đến lâu đài và cố hết sức nhằm bắn qua cửa sổ. Anh phải hành động nhanh khi anh nhìn thấy người đàn bà kia xô đến Lisa, lăm lăm lưỡi gươm.
Và anh đã bắn.
Mặc dù sự việc có thể đã làm họ mất hết mọi thứ thậm chí cả thông tin về kẻ thực sự điều khiển những con rối, kẻ đã chỉ huy mấy kẻ phá hoại này, Painter không hề ân hận cách lựa chọn của mình. Anh đã trông thấy nỗi kinh hoàng trên khuôn mặt Lisa. Chứng chóng mặt nguyền rủa, anh đã bắn. Xuất hiện một nỗi lo sợ mới.
Cái gì sẽ xảy ra nếu anh bắn nhầm Lisa? Anh còn là tài sản được bao lâu nữa? Anh gạt ý nghĩ đó sang một bên.
Bỏ cái kiểu xõng tay đi và hãy xắn tay áo lên..
— Thế có dấu vết nhận dạng nào không?
Painter hỏi, và trở về với trò chơi.
— Chỉ có cái này.
Anna xoay cổ tay của mụ đàn bà và kéo lộ mu bàn tay kẻ ám sát này lên xem.
— Anh có nhận ra cái này không?
Một vết xăm đen nổi bật trên làn da trắng muốt, hình bốn chiếc vòng quấn vào nhau.
— Trông có phong cách Celtic, nhưng chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi cả.
— Cả tôi nữa. - Anna ngồi trỏ lại vị trí cũ và thả cánh tay người chết xuống.
Painter phát hiện ra một cái gì khác lạ và anh quỳ xuống gần hơn. Anh xoay cánh tay lại lần nữa, vẫn còn ấm. Một chiếc móng tay hồng của người đàn bà đã bị mất, gốc móng có sẹo. Một vết nhang nhỏ, nhưng lại có ý nghĩa.
Anna cầm lấy cánh tay ấy. Mụ xoa vào gốc móng tay kia.
— Khô. - Nếp nhăn trên trán hằn lên. Mắt mụ gặp mắt anh.
— Đây là cái tôi nghĩ nó có ý nghĩa đúng không? - Anh hỏi.
Anna chuyển sang nhìn khuôn mặt người đàn bà.
— Nhưng tôi phải xem lại võng mạc để bảo đảm cho chắc. Hãy tìm đốm xuất huyết quanh thần kinh thị giác.
Painter không cần thêm bất cứ bằng chứng nào nữa. Anh đã nhìn thấy mụ ám sát này di chuyển mau lẹ siêu phàm như thế nào khi ngang qua căn phòng. - Mụ chính là một Sonnekõnige
Lisa và Gunther cũng nhập vào xem.
— Không phải là một ai trong chúng ta. - Anna nói. - Mụ này còn quá trẻ, quá hoàn hảo. Ai đã tạo ra mụ, đã tận dụng những kỹ thuật mới nhất của chúng ta, những kỹ thuật các thập kỷ qua chúng ta đang hoàn chỉnh từ những nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Chúng đã nâng cấp thành chủ thể con người.
— Ai lại có thể tạo ra chúng được ở đây, sau lưng bạn… sau hàng giờ?
Anna lắc đầu.
— Phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng để kích hoạt Cái chuông. Chúng tôi biết thế.
— Vậy như thế duy nhất có một điều…
— Là cô ta được sản xuất ở một nơi khác. - Anna nâng chân mụ lên. - Kẻ nào đó có một Cái chuông đang hoạt động.
Painter đứng nguyên tại chỗ của mình, xem xét móng tay và vết xăm trổ.
— Và kẻ nào đó muốn đóng cửa công việc của chị. - Anh lầm bầm.
Im lặng bao trùm lên căn phòng.
Trong không khí im lặng, Painter nghe thấy một tiếng vang nhẹ, vừa đủ nghe. Âm thanh phát ra từ người đàn bà. Anh nhận ra mình đã nghe thấy một vài lần, nhưng do quá nhiều xáo động, quá nhiều toan tính mà anh chưa kịp xử lý hoàn toàn. Anh cuốn ống tay áo panka của mụ lên.
Một chiếc đồng hồ điện tử có một sợi dây da dày khoảng hai insơ quấn quanh cổ tay mụ. Painter nhìn kỹ mặt đồng hồ màu đỏ. Một chiếc kim quét cả vòng, đánh dấu từng giây. Một bảng số sáng tín hiệu.
• 1 giờ 32 phút
Số giây bị trừ đi theo mỗi lần quét.
Mới chỉ hơn một phút.
Painter tháo chiếc đồng hồ ra và xem xét bên trong chiếc dây da. Hai điểm tiếp xúc bằng bạc đã được đấu dây. Và đâu đó bên trong chiếc đồng hồ chắc hẳn phải có máy phát sóng vi - ba.
— Anh đang làm gì thế. - Anna hỏi
— Anh lục tìm xem có chất nổ chứ gì?
— Mụ sạch ấy mà. - Anna nói. - Tại sao nhỉ?
Painter đứng dậy và nói rất nhanh:
— Mụ này có đấu dây với một màn hình theo dõi. Khi nhịp tim của mụ dừng, chắc hẳn tín hiệu đã được phát đi.
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ trong tay.
Đây chỉ là máy hẹn giờ.
Anh chìa ra cho mọi người xem.
• 1 giờ 5 phút
— Klaus và người phụ nữ này đã toàn quyền truy cập cơ sở của chị trong bao lâu ai mà biết được. Quá nhiều thời gian để móc cài thiết bị.
Painter giơ chiếc đồng hồ lên.
— Có cái gì đó mách bảo tôi rằng ta không nên ở đây khi cái của nợ này trở về không.
Chiếc kim giây quét một vòng, và một tiếng chuông nhẹ vang lên khi bảng số hạ dưới một phút.
• 0 giờ 59 phút
Ta phải ra khỏi đây. Ngay bây giờ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trật Tự Đen (A Sigma Force #3).