• 1,165

Chương 1096


Liệu đó có phải người mà cô nghĩ tới không?

Dù sao từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là suy đoán của cô thôi. Thực ra nếu Jack không chết, Giang T8hành lại che giấu cô, rất khó để cô không tức giận, nhưng nghĩ tới chuyện có người đang đuổi giết cậu, cậu giả chết cũng là chuyện có thể thông cảm3 được.
Giang Thành nhướng mày lên, cố tình tỏ ra khó hiểu:
Cô Nguyễn, hai người quen nhau à?

Nguyễn Nhất Nhất nhìn Ôn Dục, chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh cậu.
So với tính mạng của cậu, chuyện cậu giấu giếm cô chẳng đáng là gì.
Thưa sếp, cậu ấy tới rồi.

Một trợ lý mở cửa bước tới c9ạnh Giang Thành, cung kính nói với anh ta, Nguyễn Nhất Nhất cũng nghe thấy.
Thấy cậu tới, Giang Thành đứng lên, như thể chưa thân quen nhiều với cậu, bắt tay chào hỏi rồi vỗ vai cậu, nhìn về phía Nguyễn Nhất Nhất:
Cô Nguyễn, đây là chuyên gia sẽ thay thế cho cậu Jack kỹ thuật. Năng lực của cậu ấy tuyệt đối không thua kém gì Jack, tên cậu ấy là...


Tên cậu ấy là Ôn Dục.

Người nói câu này không phải ai khác, mà chính là Nguyễn Nhất Nhất. Cô ngồi trên xô pha, lười biếng dựa vào thành ghế, nhìn Ôn Dục và nói ra câu này.
Xuyên qua cặp kính, Ôn Dục cứ thể nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên, thải độ bình tĩnh, không hề giống người thúc giục Giang Thành liên lạc với cô.
Khắp người cầu toát lên khí chất
ngoan hiền
của học sinh giỏi, áo kẻ ca rô thì chẳng khác nào dấu hiệu đặc trưng của lập trình viên, dáng vẻ không có gì bắt mắt. Nhưng dù là thế, người ta vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt tuấn tú dưới cặp kính đen của cậu.
Nguyễn Nhất Nhất nhìn cậu không chớp mắt, trên mặt không có một biểu cảm gì, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Nếu đúng là cậu, vậy thì cô có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng Jack chính là cậu.
Tiếng bước chân5 vọng vào phòng họp. Chuyện mà cô muốn biết sắp được hé lộ, Nguyễn Nhất Nhất bất giác siết chặt bàn tay đang đặt trên thành xô pha.
Nỗi lòng cô xao động, chậm rãi nhìn về phía cửa.
Lần nà6y, người tới đây sẽ là ai?
Sau khi cánh cửa mở ra, một bóng người dong dỏng xuất hiện.
Cậu đeo kính viền đen, mặc chiếc áo sơ mi ca rô rộng rãi màu trắng, bên trong là áo thun, bên dưới là quần jean xanh đen, đi đôi giày cao cổ, trợ lý bên cạnh còn giúp cậu cầm chiếc áo khoác dày.
Đôi mắt sâu xa của cô nhìn cậu, ngón tay men theo áo kẻ ca rô chạy dọc lên trên, cuối cùng khẽ

một tiếng:
Đâu chỉ là quen biết.


Đúng thế, đầu chỉ là quen biết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.