• 4,033

Chương 136: Coi cô ấy là vợ


Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức nặng ấy, khiến Ôn Huyền sững người ra.

Cô cứ nhìn chăm chú vào bóng dáng c8ao lớn đang rời đi của Lục Kiêu, hàng lông mi như cánh quạt khẽ run. Trong chớp mắt, mắt cô chợt hiện một vệt ửng hồng.
Miệng cô kém duyên, không biết giữ miệng, cái gì cũng dám nói ra.
Nghe thấy tiếng của Lục Kiêu, một giọng nói khe khẽ bật ra từ giữa môi và răng cô:
... Không, không sao..., bệnh cũ mà thôi.

Cô vẫn luôn như vậy.
Lục Kiêu càng nghĩ, nét mặt càng sa sầm xuống, hai hàng lông mày cau lại tỏ ra anh đang tức giận.
Nhưng dù là thể, động tác của anh khi ôm cô dậy, để cho cô dựa vào lòng mình lại càng nhẹ nhàng và chậm rãi hơn, chỉ lo khiến cô cảm thấy khó chịu.
Bụng Ôn Huyền bắt đầu đau âm ỉ, buổi tối cô có ăn một ít đồ lạnh ở quán cơm Tây.
Đến khi Lục Kiêu nấu xong rồi mang canh ra cho cô, khuôn mặt nhỏ của Ôn Huyền đã trắng bệch. Cô nhắm chặt mắt, sợi tóc hai bên trán đều dính mồ hôi ướt nhẹp, dán trên mặt cô, khắp người tản ra một vẻ đẹp yếu
ót.

Ôn Huyền!

Ôn Huyền nhìn bóng dáng của anh, trong lòng cô như được lấp đầy bởi thứ gì đó rất khó diễn tả thành lời.
Giống như cô là một chiếc lá không ngừng lay lay, sau bao lần đón lấy gió mưa, cuối cùng cũng tìm được cội nguồn của mình, không bao giờ phải rời đi nữa.
Chẳng phải cô rất sợ đau ư? Chẳng phải lúc cô bị treo chân, được anh nắn lại rồi mà vẫn giả vờ là không tự đi được và bắt anh công đó sao?
Vậy nhưng vì sao đến lúc xảy ra chuyện thật, cô lại luôn miệng nói không sao cả.
Trái tim Ôn Huyền như ngừng đập trong một chốc, sau đó, bỗng nhi6ên lại đập nhanh hơn.
Lục Kiêu nói thể... là đang nghiêm túc coi cô là vợ tương lai của anh ư?
Anh cầm lấy thìa đút canh đường phân cho cô, còn không quên thổi trước cho nguội, sợ cô bị bỏng.
Ôn Huyền ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, không biết là do quá đau hay vì nguyên do gì khác mà khóe mắt cô rơm rớm nước mắt.
Khí huyết không đủ, trước kia còn liều mạng để đóng phim nữa. Tới tháng mà vẫn ngâm mình dưới nước giữa cái rét đậm ngày cửu() để quay phim. Mặc dù đoàn làm phim có biện pháp chống lạnh nhưng vẫn khiến
cô bị lạnh đến mức toàn thân mất hết tri giác.
Dường như nh5ận ra được điều gì đó, Ôn Huyền vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong áo ngủ, che khuất nửa khuôn mặt, như thể sợ người khác nhìn thấy khóe miệng cô sắp cười đến tận mang tai rồi.
Lục Kiêu ra khỏi phòng ngủ, cầm một chiếc chăn mỏng màu trắng đưa cho cô:
Đắp lên bụng và chân đi, không được để bị lạnh.

Tức khắc, Ôn Huyền ngoan ngoãn gật đầu giống như một bé học sinh mẫu giáo.
Bây giờ, Lục Kiêu còn hiểu rõ về nguyên liệu nấu ăn trong bếp hơn cả cô. Anh làm theo cách mà mẹ nói trong điện thoại, đi nấu canh gừng đường phân cho cô.
() Ngày cửu: chỉ những ngày mùa đông tính từ ngày Đông chí trở đi, kéo dài chín lần chín là tám mươi mốt ngày. Theo đó, mỗi mốc chín ngày đại diện cho một giai đoạn khác nhau của mùa lạnh giá này, được gọi là
một
cửu
.
Lục Kiêu đã nhận ra trạng thái lúc này của cô không ổn.
Ôn Huyền chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, bụng bắt đầu đau quằn quại từng cơn, khiến cô không chịu được mà co quắp cả người lại.
Nhưng đó đều là ý nghĩ của cô, là do cô đơn 9phương mà thôi.
Còn anh thì không như thế.
Cô không có người chống lưng, không muốn dựa dẫm nhiều vào Trình Đông Nguyên, nhưng lại không muốn bấu víu vào kẻ khác, thế nên chỉ đành tự mình gánh vác.
Lục Kiêu nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khẽ cau mày. Cô đã ra nông nỗi này rồi mà còn bảo rằng mình không sao cả?
Khi cô mở miệng nói chuyện tiếp, cô nói rất chậm, giọng khàn khàn:
Lục Kiêu... Anh thật tốt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.