Chương 157: Phương xa
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 588 chữ
- 2022-02-04 07:57:40
Khi cô vừa nói xong, ánh mắt sâu thẳm của Lục Kiêu như ngưng tụ lại, khiến người khác khó có thể biết rằng anh đang suy nghĩ 8điều gì.
Nhưng một giây sau, bàn tay anh bất chợt trượt xuống...
Tiếp theo đó, cơ thể mảnh khảnh của Ôn Huyề3n nhảy lên và ôm lấy cổ anh, Lục Kiêu trực tiếp nâng cơ thể cô lên, hai chân cô tách ra, quấn lên chiếc eo gầy nhưng rắn chắ9c của anh.
Trong buổi tối lạnh gió này, dường như mọi thứ trở nên nhu hòa hơn.
Không biết qua bao lâu, Lục Kiêu ôm cô, chuẩn bị đi vào trong khu trực thuộc vì sợ cô bị cảm lạnh.
Ôn Huyền nghiêng người, vòng tay qua cổ anh rồi ghé vào bên tai nói nhỏ:
Em muốn ở trong xe.
Cơ thể Lục Kiêu run lên trong chớp mắt, sau đó một tay ôm cô, mở cửa xe rồi cúi người bế cô ngồi vào trong.
Cô ngồi ở ghế lái phụ, sau đó, anh vòng qua đầu xe, mở cửa xe và đi vào.
Đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm cô một lát, giây tiếp theo, anh lập tức khởi động xe.
Giọng nói anh chứa đựng sự kinh ngạc.
Ừm?
Trong mắt cô xuất hiện tia sáng dịu nhẹ.
Cuối cùng, cô rủ h5àng mi dày và dài xuống, hơi nghiêng đầu, môi chạm môi.
Người đàn ông này chợt siết chặt vòng tay, khẽ nâng chiếc cằm đang căng lên, phác họa rõ đường cong nam tính.
Dưới bầu trời đêm, người đàn ông lạnh lùng với cơ thể cao lớn đang dùng hai tay siết chặt lấy thân hình mảnh mai kia, anh khẽ ngẩng đầu lên.
Nơi này là khu trực thuộc, tuy rằng lúc này tất cả mọi người đã ngủ rồi, nhưng vẫn có những người khác.
Lúc này đi vào cũng khó đảm bảo sẽ không chạm mặt.
Nhưng giờ khắc này, cô chỉ muốn nhìn một mình anh dành tất cả thời gian cho anh.
Lục Kiêu nhìn chằm chằm cô, đột nhiên, anh ôm cô đi tới trước xe, áp bả vai cô tựa vào cửa sổ xe.
Tay Ôn Huyền rời khỏi xương sống của anh, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai anh, ánh mắt cô ngập tràn sự mơ hồ.
Ôn Huyền.
Đằng sau là một bầu trời đầy sao, ánh trăng lạnh lẽo kéo dài cái bóng của cả hai.
Biết bao nỗi nhớ và tình yêu dữ dội bùng cháy ngay lúc này.
Khi bóng hai người tách ra, lồng ngực người con gái thở phập phồng.
Cô tựa vào trán anh và ôm anh thật chặt.
Hai người nhìn nhau đắm say, hơi thở hòa quyện vào nhau,6 ngày càng trở nên nóng rực.
Trong mắt Ôn Huyền đong đầy tình yêu và sự dịu dàng sâu đậm.
Lục Kiêu:
Tại sao em lại xuất hiện ở đây, tìm anh sao?
Ôn Huyền lẳng lặng nhìn anh, ngón tay cẩn thận vuốt chân mày của anh:
Bởi vì em nhớ anh còn hơn cả anh nhớ em.
Sau khi nói xong câu đó, anh đẩy lưng cô tựa vào cửa sổ xe, một lần nữa cúi đầu xuống.
Con quái thú quanh năm rong ruổi ở khu bỏ hoang bỗng chốc rú lên rồi lao vọt vào màn đêm.
Gió rít qua cửa sổ xe đang hé mở, khiến tóc Ôn Huyền hơi rối.
Dưới sao trời, làn da cô trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt gợi cảm mê hoặc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.