Chương 175: Đối tượng xem mắt cũng tới
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 635 chữ
- 2022-02-04 07:58:00
Xe là chuyện nhỏ, nếu có người bị thương mới là chuyện lớn. Điều kiện chữa bệnh ở những nơi như thế này vốn đã kém rồi, lại còn dễ thiế8u oxy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ rất khó chữa trị.
Thấy cô chống tay vào chiến chống ẩm đòi ngồi dậy, Trình Đông Nguyên lập 3tức ngăn cản.
Bọn họ đều không sao, em nằm yên đi, muốn làm gì nữa? Em không biết sức khỏe mạnh vốn không tốt sao?
Không ai ép một người nhất định phải yêu quý những loài động vật ấy, nhưng xin đừng ngược đãi chúng.
Khi ra ngoài, cô nhìn thấy mấy chiếc xe đang tụ tập cách đó không xa, còn có khoảng mười mấy người nữa.
Lúc này, mặt trời đang ngả dần về phía Tây, nhưng vẫn là thời điểm nắng gắt nhất trong một buổi chiều.
Trình Đông Nguyên nhíu mày, mở miệng nói:
Tình hình sao rồi, hôm nay có thể kéo ra được không?
Phương Chỉ nhìn về phía đội cứu hộ:
Tình hình không mấy khả quan, là cát lún và ổ gà, góc độ đó không có vị trí thích hợp để cứu trợ, hơi khó đó.
Dứt lời, Phương Chỉ nhìn về phía Ôn Huyền, vẻ mặt mang theo nét quan tâm:
Cô Ôn, cô sao rồi? Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?
V9ừa nói, anh ta vừa muốn ấn cô nằm xuống.
Nhưng Ôn Huyền đâu chịu, tuy rằng vẫn còn yêu, nhưng mấy ngày nay cô làm việc với cườ6ng độ cao, không chỉ không được gặp Lục Kiêu, mà còn rất ít nhắn tin với anh.
Anh bận, cô cũng bận, vừa mệt vừa buồn ngủ, thườ5ng xuyên ngủ quên trên đường quay phim về.
Ánh sáng chói mắt, nhưng nhiệt độ lại rất thấp, gió vừa lạnh vừa khô, khiến người ta ù đầu.
Đứng ở chỗ cô vẫn chưa nhìn thấy rõ những ai tới cứu viện, nhìn qua thì có rất nhiều gương mặt lạ.
Lúc này, một nhân viên công tác và Phương Chỉ tới đây.
Ôn Huyền mỉm cười với cô ta:
Cám ơn, tôi khỏe hơn nhiều rồi, nhưng mà...
Nói đến đây, như thể nghĩ tới điều gì đó, cô nhìn Phương Chỉ, nói:
Đối tượng xem mắt của cô cũng tới chứ?
Cô vừa dứt lời, Phương Chỉ hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, gật đầu nói:
Ừm, anh ấy cũng tới.
Vậy nên có rất nhớ anh, cực kỳ nhớ anh, nhỡ anh cũng tới thì sao?
Thấy cô cố chấp ngồi dậy, muốn ra khỏi lều trại, Trình Đông Nguyên đau đầu, nổi giận nói:
Anh thấy em tẩu hỏa nhập ma thật rồi, bất chấp mạng sống đi quay phim đã đành, em còn có hứng thú với mấy thứ này từ
bao giờ vậy? Nằm nghỉ ngơi không tốt sao?
Ôn Huyền chẳng để ý tới, vén lều vải lên đi ra ngoài.
Nói thực ra, bây giờ cô cố gắng quay phim như thế không chỉ vì Lục Kiêu.
Khi được đi sâu tìm hiểu, cô mới biết động vật bị giết hại thê thảm đến mức nào, chúng có thể bị cắt sừng, uống máu, thậm chí óc khỉ sống cũng trở thành một món ăn.
Ôn Huyền hơi cong môi:
Đi, chúng ta đi xem bọn họ kéo chiếc xe ra thế nào.
Vừa nói, cô vừa cất bước đi tới.
Trình Đông Nguyễn cạn lời, cô khỏe đâu mà khỏe, không lấy cái gương mà soi bộ dạng của mình lúc này đi!
Không chỉ toác da trên trán, mà vừa rồi một trợ lý còn nói với anh ta là nhìn thấy vết bầm tím dưới quần áo cô, nhất là phần eo, sắp chảy máu đến nơi rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.