• 4,027

Chương 185: Xảy ra chuyện, tan lòng nát dạ đi tìm anh


Xe của mọi người đã sẵn sàng để xuất phát, nhưng lúc này Ôn Huyền lại phát hiện ra có một chiếc xe đứng im ở đó, cũng không có ai lê8n xuống xe.

Cô lập tức hỏi ngay:
Sao chiếc xe đó không đi?


Một trợ lý vừa mở cửa lên xe, nghe vậy bèn khịt khịt c3hiếc mũi đỏ chót vì lạnh, trùm kín áo khoác rồi thở dài một hơi:
Đừng nói nữa, chiếc xe kia của chúng ta bị trục trặc đột xuất, kh9ông đi được.

Sắc mặt của ai nấy đều cứng đờ lại trong tích tắc, nhưng đại đa số thì cảm thấy khó hiểu vì sao tự nhiên cô lại nói ra câu ấy? Cô là một ngôi sao nổi tiếng, từ bao giờ lại để tâm tới mấy chuyện này?

Không, không phải không tôn trọng, chỉ có điều đó là trách nhiệm của bọn họ... Chúng ta nộp thuế rồi mà...


Nhưng đó không phải cái cớ để các người coi thường sự cố gắng của bọn họ! Mấy đồng tiền mà các người nộp quan trọng bằng mạng sống của họ sao!


Đúng thế, chúng ta đi mau lên, đừng quán nhiều như thế làm gì, thời tiết đáng sợ thật đó, chết cóng mất thôi.
Vừa nói, một cô gái vừa hắt xì, túm chặt áo hơn nữa.
Nghe thấy cậu ấy, Ôn Huyền bỗng cảm thấy cổ họng mình tanh tanh, giống hệt với mùi máu.
Những lời nói ấy văng vẳng bên tai cô, chưa bao giờ cô cảm thấy chói tai đến thế

Người trên xe thì sao, mọi người lên hết rồi à?

Cô vội vàng hỏi.
Trình Đông Nguyên đánh mắt6 về phía trợ lý ở đằng sau, tiếc rằng đối phương không phát hiện ra, nói thẳng ngay:
Đến khi lên tiếng, trên khóe môi cô hiện lên nét châm chọc:
Vậy sao? Mạng của bọn họ thì không phải là mạng à? Bọn họ đang hy sinh vì những kẻ hoàn toàn không quan tâm và cũng không tôn trọng họ như thế
sao?

Cô vừa dứt lời, cả chiếc xe trở nên yên tĩnh.

Người của bọn họ ở lại? Bão tuyết sắp kéo tới, xe hỏng không đi được, vậy bọn họ phải làm sao?
Ôn Huyền mở to mắt, đầu ngón tay dần lạnh toát.
Nghe câu hỏi ấy, những người khác trong xe nói ngay:
Người ta làm trong đội cứu hộ, chắc chắn sẽ có nhiều cách hơn chúng ta.


Đúng thế, nếu bọn họ không ở lại, chẳng lẽ lại để người của chúng ta ở lại? Làm nghề này thì phải phục vụ nhân dân chứ.


Thì có đội cứu hộ rồi mà, bọn họ đưa 5xe của bọn họ cho chúng ta, hai người trong đội bọn họ ở lại trong chiếc xe đó.

Trợ lý nói hết câu, Ôn Huyền sững sờ cả người.
Cái, cái gì?
Kèm theo tiếng quát phẫn nộ ấy, Ôn Huyền đỏ bừng đôi mắt, mở cửa lao xuống xe.


Ôn Huyền!


Trình Đồng Nguyên ngồi trên ghế lái, anh ta lập tức đuổi theo, giữ chặt lấy tay cô:
Đừng quậy, mau về với anh!


Ôn Huyền hất tay anh ta ra, đôi mắt đong đầy nước mắt, như thể sắp không nhịn nổi và chuẩn bị rơi xuống.

Cô khó chịu trượt cổ họng:
Người yêu tôi bị bỏ lại cái nơi hoang vu này, hứng chịu gió tuyết bão bùng thay bọn họ, gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh nói là tôi quậy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.