• 4,027

Chương 208: Chết phải thấy xác, thành sự thật



Haizz, đâu ai lường trước được chuyện này, tôi chỉ cảm thấy tiếc thôi, vốn tôi còn định mấy ngày nữa bảo Đội trưởng Lục dẫn nó đi gặp mẹ

8
Nói đến đây, đôi mắt của ông cụ Lý cũng ươn ướt, dù sao từ khi chú cún ấy sinh ra, ông ấy chính là người tiếp xúc với nó nhiều nhất.
<3br>Mẹ nó là chó trong quân đội thuộc vùng cấm của khu bỏ hoang, hơn nữa còn là chó săn có chiến công, thường xuyên đi làm nhiệm vụ.

Ch9ú cún ấy cũng là một hạt giống tốt, Đội trưởng Lục của bọn họ đã đích thân xin về.

Ngày nào cũng cho nó ăn, cho nó uống, dẫn nó ra ngo6ài chơi, ông cụ Lý cũng có tình cảm sâu sắc với nó.
Tang Niên hỏi với sắc mặt khó coi. Khi biết chú chó con trong đội bọn họ chết, nội tâm cậu như trúng một đòn nặng nề, quả thực là không thể tin nổi.
Ôn Huyền vừa lái xe vừa kiềm chế suốt dọc đường, cậu ấy vừa dứt lời là cô lập tức cắn răng nói:
Cô ta tìm cũng phải tìm, không tìm cũng phải tìm!

Vốn cô đã khó chịu về việc cô ta ngấp nghé Lục Kiêu rồi, bây giờ chó của bọn họ còn chết ở chỗ cô ta.
Tang Niên ở lại đây trực, Hoắc Khải thì rảnh rỗi không có việc gì, biết tin là bọn họ tới ngay, đúng lúc Ôn Huyền chuẩn bị đi.
Trên xe việt dã, Ôn Huyền khởi động xe, bảo bọn họ lên xe. Dù sao nhiều người vẫn hơn, lỡ xảy ra chuyện gì thật thì cũng có thể phối hợp với nhau.
Chiếc xe lái về phía địa chỉ của Phương Chỉ.
Đường rất xa, Ôn Huyền đang sốt ruột nên lái xe như bay.
Xuất phát từ buổi trưa, nhưng đến tận năm, sáu giờ chiều bọn họ mới tới thành phố đó.

Chị Huyền à, trời tối rồi, chị nói xem cô ấy có chịu dẫn chúng ta đi tìm chó không?

Lúc này, thực sự trong lòng ông ấy rất khó chịu.
Ôn Huyền nắm chặt bàn tay5, cô cắn răng nói một câu:
Ông có biết địa chỉ của cái cố đó không? Cháu muốn tới đó xem, sống phải thấy chó, chết phải thấy xác, cho dù chết cũng không thể chốn nó ở bên ngoài được.

Ông cụ Lý hơi sửng sốt, không ngờ cô lại định làm như thế.
Bởi vì bọn họ là đơn vị chức năng, vậy nên rất dễ điều tra ra thân phận của đối phương.
Chẳng bao lâu sau, ông ấy ra khỏi đại sảnh, đưa một tờ giấy nhỏ cho cô:
Đây là địa chỉ của cô ấy, còn có cả số điện thoại nữa. Cô muốn tới đó, có cần gọi điện thoại cho cô ấy trước không?

Ôn Huyền lạnh mặt nói:
Phải tới bất ngờ thì mới biết chó của chúng ta có chết thật không chứ?

Thù này lớn rồi!

Dựa theo bản đồ, bọn họ tới trước nhà cô ta.

Phương Chỉ sống trong một tòa nhà bình thường ở trung tâm thành phố, cao bảy, tám tầng gì đó.

Buổi tối luôn có thể ẩn giấu rất nhiều thứ, ví dụ như mấy chuyện dơ bẩn.

Sau khi xuống xe, ba người đi tới ngôi nhà đó, cuối cùng dừng lại trước cửa tầng một.


Chính là tòa nhà này, cô ta ở tầng ba, Tang Niên, cậu theo tôi lên đó trước đi.


Nói đoạn, Ôn Huyền định lên luôn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.