Chương 242: Rạn nứt
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 535 chữ
- 2022-02-06 11:47:16
Lần này, anh chủ động né tránh tầm mắt của cô, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài.
Ôn Huyền nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cảm 8nhận hơi thở càng thêm lạnh lẽo ấy.
Cô nở nụ cười, cố gắng che giấu một vài cảm xúc trong lòng, mở miệng nói:
Được, em biết r3ồi, em đồng ý chia tay với anh.
Đến tận khi bóng cô càng lúc càng xa, dần dần biến mất trong bóng đêm.
Cả người anh cứng đờ, như thể sắp không chịu nổi nữa, đột nhiên vạng một đấm vào vô lăng rồi chửi thề:
Mẹ kiếp!
Chết tiệt!
Nhưng càng đi, trái tim cô càng như nứt toác ra, máu me đầm đìa.
Cô thật sự không khống chế nổi, mọi thứ trước mắt nhòe đi, sống mũi cũng cay xè.
Chẳng bao lâu sau, cảm xúc đang cố gắng kiềm chế ấy cũng bộc phát, nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt một.
Bầu trời đêm đen ngòm như đang dần xuống thấp, gió cuốn cát trên sa mạc Go bị thổi vù vù.
Ôn Huyền xuống xe, cứ đi, đi mãi, không quay đầu lại, không nhìn về phía sau.
Nhưng không biết đi bao lâu, cô bỗng cảm thấy khuôn mặt ươn ướt.
Bởi vì anh không có tư cách yêu cô!
Anh đã từng nói sẽ bảo vệ cô, chứ không phải để cô bị thương!
Càng không kể tới chuyện, nếu hôm nay anh run tay không bắn trúng tên đó thì bây giờ cô có còn sống hay không cũng là một ẩn sốt
Dứt lời, không đợi anh n5ói gì nữa, cô xoay người mở cửa xuống xe.
Cô vừa đi, Lục Kiêu nắm thật chặt vô lăng, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn chậm rãi quay đầu lại, nhìn bóng người một đi không quay lại kia.
Lục Kiêu hếch cắm lên, cơ hàm căng chặt, tận sâu trong đôi mắt lạnh lẽo đỏ ngầu một mảng, như dã thú đang sắp phát điên.
Anh hít sâu, nhắm mắt lại, bàn tay nắm thật chặt, như muốn ghim sâu vào lòng bàn tay.
Vì sao lại nói lời chia tay
Giọng nói của cô hết sức nhẹ nhàng, như thể không hề đau khổ. Cô dừng lại giây lát rồi nói ti9ếp:
Những chia tay rồi thì anh không cần đưa em về nữa, tự em về được.
Nói đến những chữ cuối cùng, giọng nói của cô hơi run6.
Cách đó không xa là đường quốc lộ, vẫn có xe cộ qua lại, cô sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.
Người cô khựng lại, chậm rãi giơ tay lên.
Một giọt nước rơi vào đầu ngón tay.
Tầm nhìn của Ôn Huyền càng thêm mông lung, cô không nhìn rõ những thứ đằng trước, nhưng vẫn bất chấp tiến lên.
Phải làm sao đây?
Cô phải làm sao đây?
Ôn Huyền giơ tay lau thật mạnh, nhưng nước mắt cứ như dòng nước vỡ đê, tuôn ra ngày một nhiều.
Cảm giác tuyệt vọng bất lực như xé toạc trái tim cô, đau đớn và không thể chữa lành được.
Phải làm sao đây? Anh không cần cô nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.