• 4,027

Chương 291: Kết thúc và khởi đầu mới


Trong lòng như trào dâng một luồng nhiệt, lời khích lệ của anh khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ điều gì, bởi vì giờ khắc này8, cô cảm thấy mình lại gần người đàn ông mà mình sùng bái thêm một chút nữa.

Cô đang dần thay đổi, trở nên tốt hơn, và3 tất cả đều bởi vì anh.

Sau khi đạt được danh hiệu đại sứ hình tượng cho Hiệp hội Bảo hộ Động vật Quốc gia, trách nhiệ9m trên người cô càng thêm nặng nề, công việc cũng rất bận bịu, chị Linh bắt buộc phải hủy bỏ một số hoạt động mang
Hiệp hội Bảo hộ Động vật Quốc gia đã thông báo cho chị Linh, Ôn Huyền làm đại sứ hình tượng thì sẽ phải đại diện quốc gia đi tham dự Quỹ Bảo hộ Quốc tế (IFAW), cống hiến sức lực cho công cuộc bảo vệ động vật.
Vậy nên trong năm sau, tổ chức IFAW sẽ tới vùng biển Philippines để bảo vệ động vật biển, cô cũng phải đi cùng.
Cơ cấu bảo hộ quốc gia sẽ lựa chọn một số người phù hợp để đi cùng cô.
Sau khi biết tin ấy, Ôn Huyền không có ý kiến gì cả, vừa hay cô cũng biết bơi.
Hoạt động quay chụp bên này vẫn đang tiếp diễn, thời gian quay phim nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới mùa đông ở Thanh Hải.
Thời tiết ngày một khắc nghiệt, may mà Ôn Huyền tập trung quay chụp, đến thời điểm cuối năm, các cảnh quay của cô cũng gần xong hết, đoàn làm phim cũng chuẩn bị kết thúc công việc.
tìn6h thương mại của cô.
Nhưng sau khi có danh hiệuẩy, các nhãn hiệu tới tìm cô làm người đại diện đều là những nhãn hiệu 5hàng đầu quốc tế, phí đại diện cao ngất ngưởng, không chỉ bù vào tổn thất của cô, mà còn mang đến lợi ích lớn hơn
nữa.
Vậy nên mới dẫn đến chuyện, rõ ràng bọn họ ở cùng một khu, nhưng bởi vì đường sá xa xôi nên cũng chẳng dễ gì gặp được nhau.
Gần cuối tháng mười hai, bầu trời xám xịt, gió lạnh cắt da cắt thịt.
Ôn Huyền lẳng lặng đứng trước một tấm bia mộ, hốc mắt đỏ bừng, nhưng dường như nước mắt cô đã cạn khô rồi.
Trong khoảng thời gian gần quay xong, ngày nào cô cũng bận tối mắt tối mũi, Lục Kiều cũng bận chẳng kém.
Gần mười ngày rồi Ôn Huyền không được gặp anh.
Mùa đông càng khó lái xe hơn, tuyết rơi là đường trơn trượt, Ôn Huyền lo lắng cho anh, vậy nên không cho anh tới tìm mình thường xuyên.
Gió tạt vào mặt cô buốt giá, hai hàng mi dính một lớp sương màu trắng.

Trên bia mộ không có tên, không có ảnh.

Không phải không viết, mà là không thể viết.

Thân là nội gián, nếu viết ra và bị đám ác ôn đó phát hiện thì kiểu gì cũng sẽ bị trả thù.

Ống kính quay từ gần tới xa, hình ảnh được kéo dài ra, quay toàn cảnh sa mạc Gobi thênh thang bị sương trắng phủ kín, núi tuyết phía xa xa, bầu trời mênh mông mờ mịt, gió lạnh rít gào trên không trung...

Ống kính dần dần ôm trọn cả đất trời, bóng cô và tấm bia mộ kia cũng càng lúc càng nhỏ, trở thành một đốm đen, cuối cùng biến mất giữa sa mạc Gobi trắng xóa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.