Chương 293: Khiếp sợi kẻ chủ mưu đứng sau!
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 553 chữ
- 2022-02-06 11:48:51
Nào ngờ sau khi cô nói xong câu ấy, Lục Kiêu lại nghiêm túc nói:
Em ở yên đó, gửi định vị cho anh, để anh đi tìm em.
Trái tim Ôn Huyền run lên, đang định nói gì đó thì đã nghe thấy anh nói tiếp:
Đừng có nói nhiều, hiện tại nhiệt độ 3thấp, địa hình trơn trượt, người khác lái xe đưa em tới anh không yên tâm, Anh sống quanh năm ở
đây, không ai que9n với địa hình ở đây hơn anh, em cứ nghe lời chờ anh là được.
Ý cô không phải là bảo anh rời khỏi nơi này, đây là sứ mệnh của anh, cô hiểu điều đó.
Cô hít một hơi thật sâu, không nghĩ tới vấn đề này nữa, chỉnhìn đồng hồ, chờ Lục Kiêu tới đây.
Không biết người bên kia còn nói gì mà đôi mắt của Lục Kiêu ngày một ám trầm, giống hệt với bầu trời đang dần ngả tối.
Anh mím chặt môi, chậm rãi nói một câu:
Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau tất cả, đừng bỏ qua bất cứ một dấu vết gì!
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lục Kiêu vang lên.
Anh nhìn người gọi tới, lông mày hơi nhíu lại, sau đó vừa lái xe bằng một tay, vừa nhét tai nghe bluetooth vào tai.
Sau khi tắt máy, sắc mặt của Lục Kiêu cực kỳ nặng nề.
Không sai, người mà bọn họ vừa nói với nhau trong điện thoại chính là tên tội phạm họ Ngô chạy thoát lần trước.
Trước khi lái xe đi, Lục Kiêu nhìn căn nhà gỗ nhỏ sắp làm xong một lần cuối cùng rồi mới nổ máy, đạp chân ga rời khỏi đó.
Một thời gian nữa, đợi anh làm xong lò sưởi trong tường, bày biện xong mọi thứ bên trong là có thể đưa cô tới đây được.
Chỗ anh đang ở cách cô không quá xa.
Ôn Hu6yền nghe anh nói vậy, âm thầm thở dài một hơi, chỉ có thể từ bỏ.
Cô bắt đầu mong chờ rồi.
Chỉ có điều, giữa bọn họ đang tồn tại một vấn đề rất nghiêm trọng.
Alô.
Giọng anh trầm thấp.
Ngay lập tức, tiếng của một người đàn ông vọng ra từ bên trong:
Đội trưởng Lục, chúng tôi phát hiện ra tung tích của tên đó rồi, có hai gia đình nhà nông trên núi nói rằng tôi qua mới gặp tên đó.
Con đường này được xây cạnh vách núi dốc đứng, bên dưới là một rừng thông và sa mộc phủ đầy tuyết.
Trên đường không có dải phân cách, bánh xe dính tuyết lao vụt qua, để lại một vệt sáng.
Bọn họ sắp mỗi người một nơi, rất khó gặp nhau một lần.
Lẽ nào cả đời này đều phải như thế sao...
Cô đã nói tới chị Linh là đến lúc đó sẽ để Lục Kiêu tiễn cô lên máy bay, tới Bắc Kinh chụp cảnh quay cuối cùng.
Trong lúc Ôn Huyền đang đếm thời gian chờ anh...
Bọn họ luôn cố gắng suy nghĩ cho nhau.
S5au khi tắt máy, cô biết anh sẽ lái xe tới đây, tâm trạng cũng thay đổi hẳn, cảm giác ngột ngạt lúc trước dần dần vơi đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.