• 1,169

Chương 328: 331


Cô vẫn cầm điện thoại, chờ anh nhắn lại cho mình, nhưng sau khi nằm xuống, cơn buồn ngủ ập tới, cặp lông mi dài rậm run run, cuối8 cùng đắm chìm vào trong giấc mơ.

Bầu trời tối dần, không biết bao lâu sau, có người mở cổng tổ hợp viện ra.

Tiế3ng ồn ào vọng tới từ sảnh chính phía bắc, có tiếng đàn ông đang chào hỏi người lớn, nhiệt tình và thân thiết.
Bà Lục vừa nấu canh xong, nhìn thấy bọn họ vào nhà, lập tức n5hiệt tình tiếp đón.

Ôi, Tiểu Thẩm cũng tới à, mau vào đây ngồi đi.

Thẩm Mộc khéo miệng, đưa đổ trong tay cho bà:
Sao bác càng ngày càng trẻ ra vậy ạ, trông cứ phơi phới ấy, nhìn qua cháu còn tưởng là chị gái của Lục Kiêu cơ. Kiểu này thì tổ yến với thuốc bổ mà cháu mang sang
Lúc nãy mẹ anh nói cô rất mệt, vẫn còn đang ngủ.
Nghĩ tới cô, Lục Kiêu lại không khỏi đau lòng, trái tim vẫn cứng rắn bao năm nay cũng mềm nhũn ra.
Nhưng lúc đi qua hành lang, đang định vào phòng ở phía đông, chuông điện thoại của anh bỗng vang lên.
Người vừa 9vào sảnh chính là Lục Kiêu và Thẩm Mộc.
Cả hai đều từng làm lính, tư thế oai hùng.
Nhất là Lục Kiêu, thân hình c6ao 1m88 đứng ở cửa là có thể che khuất ánh nắng bên ngoài.
đều vô dụng rồi.

Bà Lục nghe vậy, cười không ngậm được miệng:
Tiểu Thẩm nói cứ ngọt như mía ấy, mà cháu tới là được rồi, mang quà cáp làm gì?
Tuy nói thế, nhưng Lục Kiêu lại chỉ biết đứng nhìn mẹ mình vui vẻ nhận lấy.
Bà Lục gọi bọn họ nhanh nhanh đi vào, nhưng không nói gì mấy với Lục Kiêu, chỉ có Thẩm Mộc nói liên thanh, làm bà Lục vui như đón Tết.
Rốt cuộc ai mới là con trai ruột đây?
Lục Kiêu thụ ánh mắt về, anh không hay để ý mấy chuyện này. Đánh tiếng với bà Lục xong, anh chạy đi tìm ai kia luôn.
Nhìn thông tin người gọi trên màn hình, khuôn mặt anh hơi ngẩn ra, sau đó đi ra xa cửa rồi mới nghe điện thoại,

Alô, Đội trưởng Lục.

Người ở đầu bên kia chính là Cát Trác.
Lục Kiêu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc:
Sao rồi, đã cứu được người chưa?


Anh đang nói tới vụ việc nhân viên kiểm lâm mất tích xảy ra trước khi anh về Bắc Kinh.

ở đầu bên kia, Cát Trác chửi thề một tiếng, sau đó nói:
Bà nội nhà nó, chúng ta bị giỡn mặt rồi. Bọn tôi chạy tới đó thì chẳng thấy ai cần cứu hộ cả, cũng không liên lạc được với người gọi điện thoại lúc trước. Chuyện

này không đơn giản thể đâu, bọn tôi còn phát hiện ra một vài điều khác.


Nghe thấy cậu ấy, ánh mắt của Lục Kiêu sẫm lại.

Trong điện thoại, Cát Trác hơi dừng lại rồi tiếp tục nói:
Một đội viên của chúng ta rơi vào bẫy, bị đâm vào phần đùi. Bẫy đó là do người đặt, nếu là thợ săn làm thì đã đành, nhưng nó lại cố tình được đặt đúng ở nơi
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.