Chương 450: Chờ em
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 566 chữ
- 2022-02-17 04:42:44
Anh không đưa nhiều, bởi vì cầm nhiều tiền rất dễ xảy ra chuyện.
Cậu thiếu niên vội vàng trả lại cho anh, Ôn Huyền lại8 lên tiếng:
Cầm đi, đó là tiền anh rể cậu cho.
Sau đó, cậu lớn tiếng đáp lại:
Em biết rồi!
Lần này Ôn Dục đi thật, hòa vào dòng người tấp nập. Đến tận khi bóng dáng cậu đã hoàn toàn biến mất, Ôn Huyền vẫn không thu ánh mắt về.
Hình ảnh ấy lọt vào mắt Lục Kiêu, trong mắt anh hiện lên nét dịu dàng.
Mặc dù từng phải chịu tổn thương trong cái gia đình ấy, nhưng tận sâu nơi đáy lòng, cô vẫn khao khát được yêu thương nhiều hơn, bất kể là tình yêu hay tình thân.
Câu nói ấy của cô cũng xem như phá vỡ vách ngăn vô hình giữa bọn họ.
Ôn Huyền nhìn thấy cậu thiếu niên từ từ xoay người lại. Cậu nhìn cô, nở nụ cười ngại ngùng, nhưng lại rất chân thành.
Đằng sau lại vang lên tiếng nói:
Cổ học cho tốt, thi tới Bắc Kinh! Chị và anh rể đều ở đây!
Trường học ở Bắc Kinh đều là trường chất lượng cao. Cô hy vọng em trai mình có một tương lai tốt đẹp, một ngày nào đó sẽ gặp bọn họ ở đây.
Cậu th5iếu niên với khuôn mặt ôn hòa ấy mím môi gật đầu.
Cuối cùng, cậu nhìn người chị gái đứng cạnh anh rể mình:
Chị, em đi đây.
Anh trả lời là không có gì đáng quan tâm, tất cả đều giải quyết xong rồi. Hôm ấy phanh của chiếc xe Van xảy ra vấn đề, phanh không ăn, vậy nên mới gây ra tai nạn.
Nghe anh nói như vậy, tuy rằng Ôn Huyền cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng không hiểu sao lại thở phào một hơi.
Cảm ơn anh rể
Lục Kiêu cúi đầu nhìn đồng hồ, vỗ nhẹ vào vai cậu:
Đừng khách sáo, anh là6 anh rể của em mà. Mau vào đi, đừng để muộn giờ. Bao giờ lên xe và đến trạm thì nhớ gửi tin nhắn cho anh chị.
Hiện tại, em trai cô khiến cô cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp của người nhà, đó là chuyện tốt.
Anh hy vọng cô gái của anh sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Ôn Huyền nhìn cậu thiếu niên, đến cuối cùng, cô vẫn dịu giọng đi, kh3ông nói ra được những câu nặng lời.
Nghe Ôn Huyền nói như vậy, Ôn Dục im lặng một lúc. Khi sắp vào nhà ga, cậu mới nh9ận lấy số tiền ấy.
Ôn Huyền không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Ôn Dục xoay người đi, bóng dáng gầy guộc tiến về phía nhà ga.
Trên đường trở về, Ôn Huyền hỏi chuyện tai nạn xe cộ hôm ấy thế nào rồi, đôi mắt của Lục Kiêu trở nên sâu hơn.
Bóng cậu càng lúc càng xa. Bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau:
Ôn Dục! Chị không ghét em!
Cậu thiếu niên sững người lại, đứng chôn chân tại chỗ.
Dù sao, nếu chuyện đó là nhằm vào bọn họ thì chẳng phải là kinh khủng lắm sao?
Nhưng cô lại không biết rằng, suy đoán tệ hại ấy trong lòng cô lại chính là chân tướng sự việc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.