Chương 495: Chuyện gì nên tới thì vẫn sẽ tới (2)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 522 chữ
- 2022-02-17 04:48:08
Nhưng đối với Lục Kiêu, thời gian và hoàn cảnh hiện tại đều không phải là vấn đề.
Trước kia anh từng trải qua những cuộc chiến với hoàn cảnh 8ác liệt và nguy hiểm hơn thế này nhiều. Bọn họ còn từng sống cả nửa tháng trời trong rừng mưa nhiệt đới, thể này đã là gì.
Kh9i nhìn lại tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Gián điệp mà anh gài vào gửi tới một câu: [Đã tìm được chứng cứ về việc6 hắn giết người.]
Mà anh, thì vẫn luôn chờ đợi giờ phút này.
Thời gian lùi lại trước đó một lúc, trong một căn nhà đổ nát nào đó ở p5hía xa xa.
Trong đêm, nếu nhìn thật kỹ thì có thể nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong một căn phòng.
Những giọt chất lỏng bắn lên khung cửa sổ.
Vùng này là một thị trấn nhỏ toàn nhà dân, các hộ gia đình cách nhau khá xa, bên ngoài tối om, dường như mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Nhưng sau khi một tiếng súng vang lên, những chú chó gần đây choàng tỉnh, bắt đầu sủa gâu gâu.
Hai chiếc xe việt dã đỗ ngoài căn nhà ấy, trông không phù hợp với cái trấn này cho lắm, lại càng khác xa với căn nhà đổ nát này.
Lúc này, có mấy người đứng trong phòng, còn có một người đang nằm trên mặt đất. Chỉ có điều, trước ngực người đó có một vết súng bắn, vẫn chưa chết hẳn.
Vừa nói, hắn ta vừa giơ súng lên giơ súng lên, trong cặp mắt màu hổ phách hiện lên sát ý.
Hắn ta vừa dứt lời, một người đàn ông đứng bên cạnh cung kính nói:
Tổng Giám đốc Lý, có thể lúc trước thằng đó ở đây thật. Tôi đã kiểm tra rồi, có dấu vết chứng tỏ có người từng ở đây, chắc mới đi mấy ngày thôi.
Người cầm khẩu súng mặc chiếc áo khoác màu xám, đeo găng tay da màu đen.
Hắn ta nhìn kẻ đang ngọ nguậy, cố gắng kéo dài hơi tàn trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ âm u:
Đồ vô dụng! Mẹ kiếp, mày đang giỡn mặt với tao hả?!
Người vừa lên tiếng là gã đàn ông họ Ngô.
Bọn họ nhận được tin tức về thằng anh đã lấy trộm sợi dây chuyền văn vật, nhưng khi tên này dẫn bọn họ tới thì chẳng có ai cả.
Mấy phút sau, ra 3khỏi rừng rậm là tới đường quốc lộ, anh tìm đến chỗ để xe của mình.
Chỉ lái mười mấy phút mà Lục Kiêu đã đi được hai mươi cây số.
Lúc này, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, mặc áo khoác màu xanh quân đội cũng nói:
Tổng Giám đốc Lý bớt giận, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi, đừng để người trong trận chú ý tới.
Vừa nói, ông ấy vừa nhìn người đang đổ máu đầm đìa trước ngực.
Kẻ vừa nổ súng chính là Lý Đình Trạch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.