Chương 535: Cô ta thích chị huyền? (2)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 528 chữ
- 2022-02-17 04:53:36
Thấy Ôn Huyền cứ nhìn theo bóng lưng của bọn họ mãi, ánh mắt lạnh lùng của Lục Kiêu trở nên thâm sâu.
Đợi đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất, Ô8n Huyền mới thu ánh mắt về. Bất chợt bắt gặp cái nhìn của Lục Kiêu, cô hơi sửng sốt, sờ mặt mình rồi chần chừ hỏi:
Sao thế? Trên mặt em có gì à?
Lục Kiêu khẽ mím môi, cuối cùng chỉ thản nhiên nói:
Không có gì cả.
Ôn Huyền ôm anh6 từ phía sau, áp má mình vào lưng anh,
Hành động ấy của cô khiến trái tim anh trở nên mềm mại. Anh cầm tay cô, nghiêng đầu hỏi:
Sao vậy? Bên5 ngoài lạnh lắm, vào trong rồi nói.
Lúc này, một chiếc SUV đang lăn bánh trên con đường quốc lộ chạy dài.
Người đàn ông lái xe có mái tóc màu vàng, mặc chiếc áo khoác màu trắng ngà, một cô gái trông rất dịu dàng ngồi trên ghế phụ.
Ôn Huyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
Sau này em sẽ cố gắng không ở chung với người lạ nữa.
Mặc dù Lục Kiêu không nói gì cả, nhưng mọi chuyện anh làm đều là vì cô.
Mong là tất cả chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của anh.
Cát Trác đ9ã đi rồi, Lục Kiêu cũng xoay người mở cửa cho cô vào. Nhưng anh vừa mới quay người đi thì lại cảm thấy vòng eo siết chặt lại.
Vì sự an toàn của cô, anh đã trông chừng bên ngoài cả đêm.
Lục Kiêu xoa đầu cô, cánh môi mỏng vừa mở ra thì Ôn Huyền đã vội vàng nói:
Đừng nói với em là anh từng trải qua những cuộc huấn luyện nghiêm khắc, mấy thứ này không là gì cả. Đây là hai chuyện khác nhau, em chỉ biết anh là chồng em, một người bình thường bằng xương bằng thịt thôi.
Ôn Huyền cọ vào lưng anh, cuối cùng cọ ra đằng trước, ôm anh rồi ngước khuôn mặt tinh xảo của mình lên, hỏi anh:
Tối qua anh ngủ ở đâu?
Nghe vậy, Lục Kiêu khựng lại, nói:
Ngủ trên giường...
Lúc này, cô ta đang chống khuỷu tay lên khung cửa xe. Tay cô ta cầm một lọn tóc dài, đặt trên mũi ngửi, trong đôi mắt đẹp mông lung lộ ra nét mê ly.
Người đàn ông lái xe nhìn mà tớ cả đầu, lên tiếng dè bỉu không hề khách khí:
Chị đừng có tỏ ra biến thái như thế có được không?
Giường cái gì, rõ ràng là anh ngủ trên chiếc ghế bên ngoài.
Nếu nhìn kỹ ra thì có thể thấy được nét mệt mỏi trên mặt anh.
Đội trưởng Lục không nói gì.
Không phải Ôn Huyền đang trách anh thật, cô chỉ đau lòng cho anh thôi.
Lúc này Lục Kiêu chẳng nói gì được nữa. Anh không thể ngăn cản hành động của Ôn Huyền, huống chi cô cũng chỉ lo lắng cho sự an toàn của người dân, cũng coi như lòng tốt.
Chỉ có điều, không phải tất cả mọi người đều là người tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.