Chương 537: Vị ngọt mà đội trưởng lục cho cô (2)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 564 chữ
- 2022-02-17 04:53:36
Lúc nhỏ cô còn chẳng có cơm mà ăn, bị đánh bị mắng liên miên. Mặc dù từng thấy người ta trượt rồi, nhưng cô chỉ biết đứng xem. <8br>
Bởi vì đó chỉ như một hy vọng xa vời của cô, không có ai chơi với cô cả.
Sau khi lớn lên, công việc của cô bận r3ộn, có bao chuyện phải làm, đâu có cơ hội mà chơi. Cô cảm thấy, lúc nhỏ không có được, lớn lên rồi cũng không còn cần thiết nữa9.
Nhưng hôm nay, Ôn Huyền đi giày trượt băng, vụng về lướt trên mặt bằng, di chuyển từng chút một. Hai tay cô nắm chặt 6tay Lục Kiêu, động đậy một chút là cô lập tức thét lên, khiến Lục Kiêu không khỏi nở nụ cười.
Vừa nói, anh vừa kiên nhẫn dạy động tác và kỹ năng cơ bản cho cô.
Dần dần, Ôn Huyền cúi người xuống thấp. Cô cảm thấy như vậy không dễ ngã thật, hơn nữa Lục Kiêu đã chuẩn bị đồ bảo vệ đầu gối cho cô rồi. Thậm chí, anh còn buộc một
con rùa
ở phần xương cụt để bảo vệ eo cô, phòng trường hợp cô ngã ngửa người. Lúc mới buộc vào, Ôn Huyền thực sự không muốn chút nào. Cô cảm thấy một người đẹp như mình mà lại buộc một con rùa ở đằng sau thì sẽ mất hết hình tượng.
Nhưng vừa lên mặt bằng là cô đã trượt chân, nếu Lục Kiêu không kịp thời giữ vững cô thì con rùa ấy đã được tiếp xúc thân mật với mặt bằng rồi.
Mái tóc dưới chiếc mũ bị gió thổi bay lên, Ôn Huyền vừa trượt băng vừa cảm nhận sự vuốt ve của gió.
Cô tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ôn Huyền hít sâu, hoàn toàn đắm chìm trong thời khắc tốt đẹp này, cảm thấy mình như một chú chim đang bay lượn trong rừng.
Thấy anh cười, Ôn Huyền h5ừ một tiếng, đánh vào lồng ngực anh, ấm ức nói:
Anh cười gì, anh cười gì! Có phải anh đang cười nhạo em ngốc không, còn không bằng một đứa trẻ.
Cái gì Lục Kiêu cũng biết, làm nổi bật cái sự ngốc nghếch của cô.
Lục Kiêu cầm chặt bàn tay đeo găng tay của cô, ôn hòa nói:
Đâu có. Trọng tâm của trẻ con thấp, dễ khống chế, em cũng thử hạ thấp người xuống xem.
Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn và cổ vũ của Lục Kiêu, ở đằng trước kéo hai tay cô, dẫn cô từ từ di chuyển.
Ôn Huyền bắt đầu học được một vài kỹ xảo, không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.
Tốc độ của Lục Kiêu ngày một nhanh, cô không tốn nhiều sức cũng có thể cảm nhận được cảm giác lướt trên mặt bằng.
Tốc độ của Lục Kiêu dần chậm lại. Anh từ từ buông một tay ra, tay kia vẫn cầm chặt tay cô.
Lúc giày trượt băng đang lướt đi theo quán tính, hai người đứng thẳng lên.
Ôn Huyền đón gió, cầm tay người mình yêu. Lúc hai người nhìn nhau, cô nở nụ cười, trong mắt chất chứa sự thỏa mãn và ngọt ngào, loáng thoáng còn có hơi nước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.