Chương 542
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 505 chữ
- 2022-02-17 04:53:36
Dù sao căn nhà gỗ nhỏ của anh cũng không chứa được nhiều người như thế.
Hôm nay trời quang mây tạnh, thời tiết rất đẹp.
Lục K8iêu vừa ra là đám Trát Tây lập tức hò hét:
Đội trưởng, kết hôn rồi có khác! Mấy năm qua bọn em làm gì được đãi ngộ như thế này.
Nói thể cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Cát Trác không nói gì. Thực ra anh ấy đã đoán được từ trước rồi, chỉ không ngờ là ngày này lại tới một cách bất ngờ như thế.
Đội trưởng Lục từng là Đội trưởng đội đột kích Liệp Ưng, đó là một đội ngũ dũng mãnh tài năng thể nào đây?
Tu3y là nói đùa, nhưng Lục Kiêu nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng của anh lóe lên, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
Cát Trác đi tới, Lục Kiêu đư9a cho anh ấy một điếu thuốc. Hai người ra ngoài từ từ hút.
Cát Trác híp mắt, nghiêm túc nói:
Đội trưởng Lục, cậu gọi mọi người tới,6 chắc không phải chỉ là để tụ tập cho vui đâu nhỉ?
Đương nhiên, đây đúng là lần đầu tiên, nhưng theo anh ấy thì thật sự rất khác thường.
Lục Kiêu hút thuốc, thản nhiên nói:
Thì cô ấy sắp đi mà, cô ấy muốn gặp lại mọi người.
Nào ngờ anh nói xong, Cát Trác im lặng một lúc.
Cuối cùng, anh ấy hít sâu một hơi, một làn khói nhả ra từ miệng. Đến khi mở miệng, trong mắt anh ấy mang theo nét phức tạp:
Đội trưởng Lục, cậu cũng sắp đi phải không?
Lục Kiêu không phản bác. Anh phả ra một làn khói, nhìn khung cảnh núi non qua làn khói ấy, cuối cùng thản nhiên nói:
Tôi còn chưa nói chuyện này cho cô ấy. Cô ấy không biết, tôi cũng không muốn cô ấy nghĩ nhiều.
Sau khi xuất ngũ, anh tới đây cống hiến rất nhiều năm, vì chống lại bọn tội phạm và bảo vệ hệ sinh thái tự nhiên ở nơi này.
Chỉ có điều, anh ấy biết rõ, người như Lục Kiêu, đi bất cứ đâu cũng có cơ hội phát triển.
Trên thế giới này còn rất nhiều nơi cần anh. Hồi đó anh tới miền Tây chỉ là vì muốn trốn tránh mọi chuyện, rời xa dòng người đông đúc, một mình tới đây làm bạn với tự nhiên và động vật.
Nhưng thực lực của anh không cho phép anh ở lại đây mãi mãi, kiểu gì cũng có một ngày anh rời khỏi nơi này.
Hiện tại, ngày đó đã tới rồi.
Lục Kiêu nhìn ngọn núi tuyết cao mấy ngàn mét so với mặt biển ở phía xa xa, chậm rãi nói:
Bên phía Bắc Kinh đã gửi thông báo cho tôi mấy lần rồi, đến giờ đã là lần thứ ba. Bọn họ cử tôi đi làm đội trưởng chỉ huy nhiệm vụ.
Chức vụ ấy rất quan trọng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.