• 4,027

Chương 642: Tiêu rồi, lý trí sụp đổ (1)


Người phụ nữ này chính là người phụ nữ mà cô nhìn thấy ban nãy, chỉ không ngờ rằng... Thẩm Mộc cũng cười:
Cô ấy vẫn chưa đồng ý với tôi, k8hông dễ theo đuổi chút nào.


Nói đến đây, anh bảo trợ lý gọi tài xế tới:
Tổng Giám đốc Hàn, hôm nay tôi không tiễn chị nữa, để tr3ợ lý của tôi tiễn chị. Chị về nghỉ ngơi cho tốt nhé.


Hai người khách sảo vài câu rồi tạm biệt nhau. Cuối cùng, chỉ còn lại hai ng9ười bọn họ.
Dứt lời, anh túm lấy cánh tay cô, lôi cô rời khỏi đó. Dám xuất hiện ở đây, còn uống rượu với lão già đó, được lắm!
Lý Tại Quân thấy phiền nhất là cách ăn nói và hành động này của anh, bởi vì chúng khiến đầu óc cô rối loạn như đồng bột nhão, khiến cô sa vào sự xoắn xuýt và bực bội.

Anh buông tôi ra, đừng chạm vào tôi! Tôi không muốn dây dưa dính dáng gì tới anh hết!

Cô giãy giụa trong lòng anh, nhưng không biết vì sao, càng giãy thì trong người cô càng nóng. Trên người anh có hơi lạnh rất dễ chịu, khiến cô cảm thấy cơ thể mình như được hạ nhiệt độ. Thẩm Mộc hít sâu một hơi, cười lạnh nói:
Gì đây, qua cầu rút ván hả? Thế sao vừa rồi anh đứng ra, em lại không từ chối?


Đó là do anh tự nguyện! Tôi có bảo anh giúp tôi đâu!

Cô như một chú mèo hoang, chỉ có điều lúc này chú mèo hoang ấy đang rất gắt gỏng. Thẩm Mộc tức quá hóa cười, đầu lưỡi quét quanh hàm răng một lượt:
Được, là tự anh đâm đầu vào, được chưa? Bây giờ em ngoan ngoãn lên xe đi, để anh đưa em về!

Lý Tại Quân đã uống rượu, phản ứng hơi chậm chạp. Cô muốn cách xa anh, nhưng bước chân lại loạng choạng chao đảo. Giây6 tiếp theo, một cánh tay kéo người cô lại. Thẩm Mộc giữ lấy cằm cô, nụ cười lúc trước biến mất. Anh nhíu mày, mở miệng hỏi:
Em uống rượu 5với đàn ông à?
Tuy rằng đang hỏi, nhưng giọng điệu của anh lại chắc nịch.
Lý Tại Quân lại né tránh, nhướng mày lầu bầu:
Không cần anh lo. Còn... còn nữa, vừa rồi vì sao anh lại nói tôi là vị hôn thê của anh? Rõ là nói linh tinh!

Thẩm Mộc nhìn cô, trầm giọng nói:
Mặc dù bây giờ không phải, nhưng có lẽ sau này sẽ là như thế.


Không cần, tôi biết đường, tự tôi về được!


Dứt lời, cô lại thoát khỏi anh, nhưng đẩy anh ra mới cảm thấy cả người bủn rủn không có chút sức lực nào. Đầu gối có khuyụ xuống, cả người đổ về phía sau.

Thời điểm sắp ngã, một cánh tay ôm lấy eo cô rồi bế cô lên.


Chịu em luôn rồi!
Thẩm Mộc khẽ cắn răng.

Ảnh trăng chiều những tia sáng màu bạc xuống mặt đất, kéo dài cái bóng của người đàn ông.

Dáng người anh cao gầy hoàn mỹ, bế một cô nhóc tóc ngắn với dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn ngập nước.

Anh vừa bể cô, vừa xách đôi giày thể thao trắng mà vừa rồi cô bất cẩn làm tuột.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.