Chương 69: Đội trưởng lục: tôi có lỗi với cô:
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 599 chữ
- 2022-02-04 07:55:30
Sau khi hai tên đó đi, hai người ở tầng dưới:
...
Thế nhưng vẫn khiến con tim rối bời.
Hai người cứ thể nhìn nhau, cuối cùng Lục Kiêu quay mặt đi trước.
Cứ như thể những gì diễn ra vừa rồi chỉ là do tình thế bức bách.
Lục Kiêu nhìn thoáng qua trên tầng, tình huống còn nghiêm trọng hơn so với sự tưởng tượng của anh, cho dù thế nào thì lần này cũng đã rút dây đồng rừng rồi.
Tay của Lục Kiêu còn đang ôm chặt eo của cô, lúc này anh đã dời mắt từ ph8ía cầu thang chuyển sang mặt của cô, còn cô cũng nhìn anh y như thế.
Đôi mắt của cô trong suốt sáng ngời, lấp lánh ánh sáng, cứ nh3ìn anh như thế, cho dù không nói gì với nhau, nhưng cảm xúc lại còn nhiều hơn lời nói.
Đôi mắt vừa đen vừa sâu của anh như đang ẩn giấu cảm xúc nào đó, bàn tay nắm lại thật chặt. Anh rút cánh tay đang ôm eo của cô về, kéo giãn khoảng cách với, thấp giọng nói:
Đi đi, cô không thể ở lại đây.
Đáy mắt Ôn Huyền hơi dao động, cô nhìn anh rồi nhoẻn miệng cười:
Sao thế, ăn xong rồi chạy hả? Anh có hài lòng với nụ hôn vừa nãy không?
Nếu tôi nói không thì sao?
Trong lúc nói câu ấy, Ôn Huyền cũng liếc mắt nhìn lên tầng trên.
Bất kể đối phương là ai, bọn chúng đã cẩn thận đến thế này thì không biết trên tầng còn bao nhiêu tên đang phục sẵn, anh cũng chỉ có một mình, lên đó thì sao mà đối phó được?
...
Thật sự Ôn Huyền không ngờ mình9 lại gặp phải cảnh tượng vừa rồi trong chung cư đổ nát này, nhưng chỉ sửng sốt khoảng một giây là cô biết ngay bản thân mình nên làm gì. <6br>
Với những gì cô nói, cho dù trong bất cứ tình huống nào thì cô cũng có thể giải vây cho anh.
Lúc trước là một người lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng bây giờ lại giống như biến thành một người khác. Mặc dù vẫn đẹp trai đấy, nhưng lại toát lên khí chất lưu manh bất cần đời, nhìn vào là biết không phải người
tốt, điều mấu chốt là anh mang đến một cảm giác mà cô không biết phải diễn tả thế nào.
Cô...
Lục Kiêu cứng họng trong thoáng chốc, anh nắm chặt đầm, nhưng bây giờ không có thời gian để tranh cãi với cô, chỉ đành nói:
Chuyện vừa nãy là bất đắc dĩ, là tôi có lỗi với cô, cô mau rời khỏi đây đi!
Nhưng nói thật, anh thay đổi b5ất ngờ như thế, lúc mới nhìn thấy cô suýt thì không nhận ra.
Phải nói thế nào đây ta?
Lục Kiêu hít một hơi thật sâu, hai tay nắm lấy vai cô, nghiêm túc nói từng chữ một:
Đây không phải là lúc để cô gây chuyện, cô phải rời khỏi nơi này ngay lập tức! Người của tôi sắp tới rồi, giờ tôi nhất định phải đi lên
đó!
Ôn Huyền:
...
Lòng cô chấn động, tuy trông cô giống như đang cố tình gây sự, nhưng thật ra cô chỉ lo rằng nếu bây giờ anh đi lên... thì sẽ rất nguy hiểm! Sao anh lại không quan tâm tính mạng của mình như vậy chứ!
Nói xong, Lục Kiêu rút một con dao quân dụng từ đằng sau ra, xoay người định đi lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.