Chương 817
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 650 chữ
- 2022-02-19 04:06:36
Hôm sau.
Cuộc thi vật lý bắt đầu vào lúc chín giờ sáng. Trường cấp ba của Ôn Dục nằm ở Hà Bắc, là tổ vật lý năm người mạnh nhất mà các 8trường cấp ba bên đó cử tới. Ôn Dục không phải là đội trưởng, nhưng lại là người thông minh nhất trong số bọn họ.
Tính cậu không muốn 3quản mấy chuyện phiền phức, huống chi đổi với cậu, đó chỉ là những chuyện vặt vãnh vô dụng.
Đoán chừng là có chuyện đi đâu rồi.
Trong lúc mọi người ở đây sốt ruột chờ đợi, ở một bên khác.
Trên một con phố ở phía Nam thành phố, xe cộ qua lại tấp nập ở hai làn đường. Bây giờ đang là giờ đi làm, muốn bắt taxi cũng không được.
Đi vào giờ cao điểm như thế này luôn rất tắc đường.
Đầu đường, một cậu thiếu niên đang đứng bắt xe ở ven đường. Dáng người dong dỏng, mái tóc nâu đen, sợi tóc mềm mại. Làn da cậu trắng nõn, hình như đêm qua không ngủ đủ nên dưới mắt có quầng thâm nhe.
Nhưng đó không phải trọng điểm. Điều quan trọng là cậu đang gọi taxi trên điện thoại, đằng trước còn 18 người đang chờ, phải chờ 40 phút.
Cậu phải làm những chuyện quan trọng hơn. 9
Nhưng lúc này lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn.
Bên ngoài điểm thi, một nhóm học sinh giỏi vật lý đến từ các trường trun6g học Hà Bắc đang nóng lòng chờ đợi. Giáo viên dẫn đội lo lắng nhìn đồng hồ liên tục, còn gọi điện thoại cho ai đó. Nhưng mỗi lần gọi đi, đầu 5bên kia điện thoại chỉ có giọng nữ máy móc: Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được... Đội trưởng của cả đội là một cô gái buộc tóc đuôi gà, khuôn mặt tràn trề nét thanh xuân còn lo lắng hơn những người khác. Cô ấy lo lắng vì không biết cậu đi đầu, lo lắng vì cậu biến mất.
Thầy ơi, còn nửa tiếng nữa là thi rồi, rốt cuộc Ôn Dục đã đi đâu.
Cô ấy lại lo âu hỏi thăm. Đúng thế, người mà bọn họ đang đợi chính là Ôn Dục.
Trong cuộc thi lần này có rất nhiều đối thủ mạnh của các trường nổi tiếng. Ôn Dục từng giành rất nhiều giải thưởng, cũng là
đại thần
đối với người khác. Có cậu thì bọn họ mới yên tâm hơn.
Nhưng hôm nay cậu lại chưa tới, khiến bọn họ đứng ngồi không yên. Cuộc thi này không chỉ liên quan tới cá nhân bọn họ, mà còn ảnh hưởng tới tất cả mọi người.
Giáo viên lại gọi điện thoại một lần nữa nhưng không ai nghe, bất đắc dĩ thở dài:
Nếu cậu ấy không tới thì các em cứ tập trung thi đi, thầy sẽ liên lạc với cảnh sát, nhờ bọn họ đi tìm.
Nếu không mất tích quá 24 tiếng thì không thể lập án được, huống chi thằng nhóc ấy cũng lớn rồi, chẳng lẽ cậu ấy lại mất tích được sao?
40 phút nữa xe mới tới, còn cuộc thi của cậu bắt đầu vào nửa tiếng sau. Cậu rất ít khi mắc sai lầm về thời gian, chủ yếu là lần này có chuyện làm nhỡ giờ.
Tên kia hùng hổ nói với cậu, mười triệu và tuyển thẳng vào Bắc Đại, cậu chọn cái nào. Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới lựa chọn, cậu ôm hết. Nhưng với tiến độ hiện tại, Ôn Dục không nhịn được nhíu mày.
Cứ tiếp tục thế này thì sẽ không kịp giờ thi mất.
Trong lúc cậu cúi đầu chờ đợi, liên tục nhìn đồng hồ, đột nhiên, một chiếc xe máy lái tới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.