• 1,168

Chương 92: Trái tim đau nhói


Không biết anh đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, anh mới thốt ra mấy từ:
Như vậy là tốt nhất.
Ôn Huyền:
...
Ngay cả khi trong lòng 8đã biết rõ thái độ của anh, nhưng nghe chính miệng anh nói ra trái tim cô vẫn không nhịn được run rẩy, có chút thất vọng và chua chát không3 thể diễn tả thành lời.

Cô thất bại thật rồi, khó lắm mới sinh ra hứng thú với một người đàn ông, kết quả lại tự hành mình thành th9ế này, đúng là nghiệp quật, chắc tại lúc trước cô từ chối nhiều người quá.

Chỗ này đẹp quá, tên là gì vậy?
Lục Kiêu không nhìn cô,rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, cúi đầu châm lửa.
Sau khi nhả vài ngụm khói, anh mới thờ ơ đáp nói:
Hồ Tiên Nữ.


Hả? Tên thơ mộng vậy!
Nhưng cũng khá hợp đấy, cuối hồ lơ lửng sương khói mơ hồ, khung cảnh rất nên thơ.

Sao thế, sao lại dừng lại?
Ôn Huyền hỏi.
Lục Kiêu không trả lời, anh mở cửa bước xuống xe.
Ôn Huyền:
...
Sao thế nhỉ, sao cô cứ có cảm giác sau khi mình nói sẽ không quấy rối anh nữa, anh càng ngày càng lạnh lùng hơn...
Bị Lục Kiêu trách móc, cô nghẹn họng chẳng nói được gì, ngượng ngùng dụi dụi chóp mũi, thức thời tránh đi chỗ khác.
Rõ ràng anh đang rất tức giận.
Thấy cô quay người rời đi, mười giây sau, Lục Kiêu đá văng một hòn đá nhỏ dưới chân, thấp giọng chửi thề một tiếng.
Thấy Lục Kiêu xuống xe, Ôn Huyền cũng xuống theo.
Xuống xe mới để ý thấy gần đó có một cái hồ, hồ rất rộng, trông như nằm gọn dưới chân những ngọn núi phía xa.
Lục Kiêu đi thẳng về phía hổ, bên hồ có một tảng đá lớn sừng sững, dưới tảng đá xây một đài thờ, hương khói nghi ngút, cờ phiến phất phơ.

Khi nào thì chúng ta đi tiếp?
Ôn Huyền nhìn đồng hồ hỏi.
Ai biết vừa hỏi xong, Lục Kiêu lại tỏ ra không kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
Cô giục gì chứ? Hôm qua nửa đêm còn chạy ra ngoài cứu cô, hôm nay còn vội vàng tranh thủ đưa cô về, cô tưởng ai cũng được nghỉ ngơi đầy đủ như cô chắc.

Ôn Huyền:
...

Không khí trong xe im lặng đến quái dị.
Sau khi 6cô nói ra những lời đó, bầu không khí trở nên gượng gạo khó tả.
Không ai nói thêm gì nữa, nhưng xe chạy thêm chưa đầy ba mươi phút,5 Lục Kiêu lại bỗng dừng lại.
Ôn Huyền đi về phía xe đang đậu.

Nhưng lúc này, khi cô đang đi, đột nhiên có một cảnh tượng bất ngờ khiến cô trợn tròn mắt.

Cách cố khoảng vài chục mét, một con cừu Tây Tạng con đang gặm cỏ, hình như bị lạc bầy, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là có một con sói đang tiến đến gần nó.

Thấy cảnh này, Ôn Huyền nín thở chôn chân tại chỗ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.