Chương 921: Nổi giận, ra mặt cho cô (2)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 589 chữ
- 2022-02-19 04:16:56
Những món ăn trang trí đẹp đẽ được bưng lên, Nguyễn Nhất Nhất bắt đầu cầm dao nĩa lên.
Ôn Dục cũng cúi đầu từ từ ăn.
Bọn họ đi ăn8 cơm, nhưng cô không hỏi cậu muốn ăn gì mà đưa cậu tới nơi này luôn.
Đúng là cô muốn dùng sự chênh lệch giữa để cậu biết rằng bọn họ không hợp nhau. Dù sao, cô cũng không phải người thích bao nuôi. Đó là sự sỉ nhục đối với cậu, nhưng sự thực cậu chỉ là một sinh viên nghèo, hai người không có tiếng nói chung,
chịu trách nhiệm
với cậu kiểu gì đây?
Nghe câu ấy, đôi mắt Ôn Dục tối đi. Cậu im lặng một lát, đột nhiên nói:
Chị cảm thấy đau khổ sao?
Đương nhiên cậu sẽ không cảm thấy đau khổ, bởi vì tất cả là do cậu tương kế tựu kế gài bẫy cô.
Đau khổ ư?
Nguyễn Nhật Nhất nhướng mày lên, ngón tay trắng nõn bưng ly rượu lên:
Đau khổ thì hơi quá, tôi chỉ muốn nói rõ ràng với cậu rằng chúng ta là người của hai thế giới khác biệt. Tôi bận rộn với sự nghiệp của tôi, cậu còn phải lo đi học, hơn nữa.
Cô nhìn cậu, khóe môi khẽ cong:
Tôi chỉ coi cậu là một cậu em trai. Bất kể trong lòng cậu nghĩ thế nào, thích tối hay ghét tôi thì cũng thế, đã biết trước là không có kết quả, vì sao còn muốn bắt đầu?
Nguyễn Nhất Nhất chậm rãi ăn bít tết, uống một ngụm rượu vang, sau 3đó tươi cười nhìn cậu, nhưng cậu không thấy có độ ẩm trong nụ cười ấy. Nguyễn Nhất Nhất đặt ly xuống, nói:
Có thích nơi này không?
Rố9t cuộc chị muốn nói gì?
Ôn Dục đặt dĩa xuống, nghiêm túc nhìn cô. Cô muốn phô bày cuộc sống xa hoa của mình, để so sánh với kiếp sinh viên nghè6o của cậu? Cho dù cậu biết mình không nghèo.
Nguyễn Nhất Nhất cười, thẳng thắn nói:
Nói thật, tôi không biết rốt cuộc cậu suy nghĩ gì, 5không biết cậu thích tôi hay ghét tôi. Nếu là ghét tôi, chỉ vài cái gọi là lần đầu tiên' mà cậu lại ép buộc chúng ta đến với nhau, cậu không cảm thấy đau khổ sao?
Nguyễn Nhất Nhất sửng sốt, có vẻ không ngờ tới cậu lại hỏi thể. Cô nhìn cậu, nụ cười trên môi dần dần tắt ngấm, sắc mặt trở nên bình tĩnh.
Ôn Dục nhìn vào mắt cô, đúng là không nên có.
Cậu không lạnh lùng như trước nữa, mà là nghiêm túc nhìn cô, như thể rất quan tâm tới cảm xúc của cô.
Chuyện đã tới nước này, cho dù cô nghi hoặc đến mấy thì cũng phát hiện ra ánh mắt của cậu nhóc này không bình thường, không biết bắt đầu từ lúc nào nữa.
Cái hôn đêm hôm ấy, thì cứ để nó ở lại với đêm hôm ấy đi. Gió thổi qua, tất cả đều tan biến.
Nói xong, cô dời tầm mắt, lười biếng dựa vào xô pha, nhìn ra bầu trời lác đác ánh sao ở bên ngoài, nhìn đèn đuốc rạng ngời nơi thế gian.
Ôn Dục vẫn đang cầm dao nĩa, những bàn tay đã siết chặt lại. Cậu cụp mắt xuống, khiến người ta không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt cậu, cũng không đoán ra được suy nghĩ của cậu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.